Cố Phi Y vắt chéo chân, tay cầm một tách trà mới thơm ngát, với tư thế nhàn nhã lắng nghe Tùy An Hiền báo cáo tình báo gửi về từ các nơi.
Đợi hắn nói xong, Cố Phi Y dặn dò vài câu rồi đứng dậy định đi.
Nhưng Tùy An Hiền lại đi theo sau hắn, ấp úng ra vẻ có lời muốn nói.
Cố Phi Y liếc hắn một cái: "Còn việc gì?"
Tùy An Hiền dùng giọng nịnh nọt: "Nghe nói… nghe nói Chưởng Ấn cưới vợ, nô tài có chuẩn bị cho Chưởng Ấn chút lễ mọn…"
"Lễ mọn?"
Tùy An Hiền đáp: "Là một vài dụng cụ hiếm thấy trên thị trường…"
Cố Phi Y "hừ" khẽ một tiếng.
Nghe tiếng cười này, Tùy An Hiền nhất thời không biết phải làm sao. Trong lòng bắt đầu thầm mắng mình l* m*ng, rõ ràng biết Cố Phi Y xưa nay không mặn mà với chuyện nam nữ, vậy mà vẫn tặng món quà như vậy, đúng là nịnh hót cũng không xong, ngu ngốc, ngu ngốc mà…
Lời mắng chửi mình trong lòng mới được một nửa, thì đã nghe Cố Phi Y thong thả lên tiếng.
Giọng nói mềm mại đó, âm cuối vút lên, thể hiện tâm trạng vui vẻ của chủ nhân.
Cố Phi Y nói: "Mang lên xe đi."
Tùy An Hiền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đang định nói thêm vài câu dễ nghe lấy lòng Cố Phi Y, thì thấy Cố Phi Y dừng bước: "Đúng rồi."
Hắn gọi một tiếng, lập tức có mấy tiểu thái giám bê hai cái rương lớn nặng trịch từ trên xe xuống, mang đến trước mặt Tùy An Hiền.
Tùy An Hiền mở ra xem, lập tức bị bạc trắng và ngân phiếu lấp lánh bên trong làm cho lóa mắt.
Tùy An Hiền vừa vui mừng vừa bối rối.
Hắn long trọng cảm ơn Cố Phi Y, nhưng trong lòng ngẫm nghĩ hồi lâu, cũng không biết rốt cuộc mình đã làm chuyện gì mà đáng được thưởng lớn như vậy.
Lẽ nào là vì mấy dụng cụ kia?
Nhưng, nhưng sao Chưởng Ấn lại biết trước hắn sẽ tặng? Còn chuẩn bị sẵn quà đáp lễ nữa?
Cố Phi Y thấy hắn mờ mịt, thản nhiên giơ tay lên. Lòng bàn tay đó quấn một vòng băng gạc, trên lớp băng trắng như tuyết còn thấm ra một chút vệt máu đỏ.
Cố Phi Y hoàn toàn không để tâm đến vết thương, duỗi ngón trỏ thon dài ra. Đầu ngón tay trắng như ngọc đó lướt từ xương mày, dọc qua sống mũi cao, đôi môi mỏng, cuối cùng dừng lại ở cằm.
Tùy An Hiền nhìn, chợt "a" lên một tiếng. Mấy hôm trước Chưởng Ấn có báo cho hắn một địa điểm, là khu rừng bên bờ sông dưới chân núi Lão Sơn ở phía bắc thành.
Hắn cho người đến xem, trước khi một toán người khác tìm thấy đã tìm được một người đàn ông toàn thân đầy máu.
Người đó đội mũ che lại dùng bùn đất trát mặt, thuộc hạ nói gã này không chịu nói chuyện, nghe không ra là giọng ở đâu, chỉ có thể nhìn rõ là trên mặt gã có một vết sẹo y như vậy.
Cố Phi Y không nói đó là ai, Tùy An Hiền cũng không hỏi chỉ cho người xóa sạch dấu vết của đối phương, rồi chuẩn bị ít lộ phí, còn làm cho gã một thân phận giả rồi tiễn ra khỏi kinh thành.
Xem ra chuyện này mình làm rất hợp ý Chưởng Ấn.
Tùy An Hiền thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn lại cảm ơn Cố Phi Y lần nữa, rồi lắm lời quan tâm đến tay của Cố Phi Y: "Chưởng Ấn, lát nữa Chung lão tiên sinh của Thái y viện sẽ đến, có cần ngài ấy xem vết thương trên tay cho ngài không?"
Cố Phi Y thản nhiên đáp: "Không cần."Cả ngày hôm nay Tạ Trường Sinh cuộn mình trong chăn, nằm sấp suốt một ngày dài.
Ngoài việc đi giải quyết một lần, ngay cả ăn cơm cũng là nằm sấp trên giường mà ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!