Nói xong, cũng không đợi Tạ Trường Sinh phản ứng mà quay đầu đi vào trong điện.
Động tác này tất nhiên là mang theo vài phần khinh miệt, nhưng nhiều hơn là để thăm dò. Hắn có chút hoài nghi Tạ Trường Sinh có phải đang giả vờ ngốc hay không.
Người ta thường nói, thiếu cái gì thì hay để ý cái đó. Cái tên chó con Tạ Trường Sinh này bình thường luôn để ý nhất đến lễ nghĩa của người khác đối với mình. Nếu không quỳ, roi của Tạ Trường Sinh sẽ chẳng ngần ngại mà chào hỏi người hắn. Nếu Tạ Trường Sinh đang giả vờ ngớ ngẩn, ắt hẳn sẽ có chỗ sơ hở.
Từ khóe mắt, Cố Phi Y quan sát nhất cử nhất động của Tạ Trường Sinh. Hắn thấy Tạ Trường Sinh được cung nhân đỡ dậy từ trong vũng bùn lầy, nhưng lại chẳng hề để tâm đến hành vi thất lễ của cung nhân. Trái lại y còn cười ha hả, đôi mắt cong cong ánh lên nét chân thành tha thiết mà Cố Phi Y chưa từng thấy.
Vào đến trong điện, Cố Phi Y đuổi tất cả hạ nhân lui ra. Tạ Trường Sinh chẳng chút đề phòng, bước vào rồi liền tìm ngay một chiếc ghế ngồi xuống, miệng không ngừng kêu khát: "Ta khát rồi↑, khát rồi↓, khát rồi↑, khát rồi↓…"
Mắt Cố Phi Y đảo qua dấu chân bùn đất Tạ Trường Sinh lưu lại, lại nghĩ đến cảnh y vừa rồi ngồi bệt xuống đất, chẳng mấy chốc chiếc ghế này cũng sẽ bị làm bẩn. Hắn nhịn không được mà nhíu mày: "Trong ấm có trà."
Tạ Trường Sinh mờ mịt nhìn Cố Phi Y, mặt đầy vẻ đần độn, như thể không hiểu "trong ấm" nghĩa là gì. Dù không muốn Cố Phi Y vẫn phải rót cho y một chén trà, rồi đưa cho Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh đưa tay ra định nhận lấy, nhưng lông mày Cố Phi Y càng nhíu cành chặt lúc thấy đôi tay của y. Không thể phủ nhận đó là đôi tay đẹp, trắng trẻo thon dài nhưng lại lấm đầy bùn đất. Cố Phi Y có cảm giác muốn lấy khăn lau sạch cho y.
Trong lòng tự rủa mình là nô lệ, hắn nhét chén trà vào tay Tạ Trường Sinh. Tạ Trường Sinh cứ kêu khát không ngừng, lại không uống ngay mà dùng miệng thổi bọt nổi trên mép ly.
"..." Cái ly này không dùng được nữa rồi.
Cố Phi Y giấu đi vẻ chán ghét trong mắt, đứng ngay trước mặt Tạ Trường Sinh. Dáng người cao ráo của hắn hoàn toàn bao phủ Tạ Trường Sinh, tạo ra một cảm giác áp lực vô tận. Khoảng cách quá gần khiến hương mai trên người Cố Phi Y hòa lẫn với mùi trà trong tay Tạ Trường Sinh. Tạ Trường Sinh có cảm giác rùng mình, nhưng vẫn cố gắng đè xuống. Y chỉ chăm chăm thổi bọt trong ly trà, không dám ngẩng đầu nhìn Cố Phi Y.
Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu, cho đến khi lòng Tạ Trường Sinh càng lúc càng bất ổn, thì bất chợt một bàn tay lạnh như băng nắm lấy cằm y, khiến y ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Trường Sinh thấy trong mắt Cố Phi Y đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu. Y kinh ngạc nhìn hắn, không ngừng tự nhủ trong lòng phải bình tĩnh. Cố Phi Y dùng đầu ngón tay xoa nhẹ miếng thịt mềm trên cằm của y, rồi hỏi: "Ta nghe nói mấy ngày trước tiểu điện hạ bị đập đầu phải không?"
Hắn cẩn thận quan sát thần sắc của Tạ Trường Sinh. Tạ Trường Sinh vẫn ngơ ngác nhìn hắn, nghe xong thì mặt xị xuống: "Đau đầu." Nói xong Tạ Trường Sinh vừa nắm lấy cổ tay Cố Phi Y, kéo tay hắn đặt lên sau gáy mình. Cố Phi Y thật sự thò đầu ngón tay vào trong mái tóc dày của Tạ Trường Sinh, s* s**ng vài cái, nhưng không sờ thấy vết sẹo nào. Có lẽ là đã lành rồi.
Cố Phi Y rút tay về, hỏi Tạ Trường Sinh: "Thường Niên Bình nói tiểu điện hạ đã hóa ngốc, nhưng theo ta thấy, tiểu điện hạ lại rất thông minh."
"Ta nghĩ, tiểu điện hạ giả ngốc, chắc chắn có nỗi khổ tâm."
Câu nói này chắc nịch. Tạ Trường Sinh cười hề hề, gật đầu: "Đúng vậy, ta không ngốc."
Ánh mắt Cố Phi Y bỗng trở nên sắc bén. Nhưng Tạ Trường Sinh như vô tri vô giác: "Dương La nói ta biết ăn cơm, ta rất thông minh."
Cố Phi Y: "......"
Cố Phi Y trầm tư một lát, nở nụ cười.
Hắn có một dáng vẻ lạnh như băng, dáng vẻ thường ngày như cười như không cũng đủ dọa người, nụ cười này lại càng làm cho người ta sợ hãi.
Cố Phi Y đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Tạ Trường Sinh, ngón tay trượt dọc theo cổ áo của y xuống dưới, cuối cùng điểm lên ngực. Hành động có vẻ ám muội này lại chỉ khiến Tạ Trường Sinh cảm thấy uy h**p làm da đầu người ta tê dại. Y cố trấn định cảm xúc, sợ rằng nhịp tim đang đập nhanh của mình sẽ bị Cố Phi Y phát hiện không đúng.
Giọng nói hơi trầm của Cố Phi Y vang lên gần sát tai Tạ Trường Sinh: "Nhưng ta đã hiểu... ý của những người đất đó…"
Ngón tay điểm vào ngực Tạ Trường Sinh trở nên dùng sức: "Trong lòng tiểu điện hạ chắc chắn hiểu rõ ta có bao nhiêu bản lĩnh. Nếu tiểu điện hạ không chê, ta có thể trở thành lưỡi đao sắc bén của tiểu điện hạ."
Giọng của Cố Phi Y càng lúc càng chậm, như thể muốn kéo người ta vào vực sâu thẳm: "Bất cứ thứ gì tiểu điện hạ muốn, ta đều có thể cho ngài."
Tạ Trường Sinh "A" một tiếng, lại hỏi: "Lưỡi đao sắc là cái gì?"
"... "Cố Phi Y nghẹn ngào:" Chính là vũ khí.
"Ngươi gạt ta, ta xuyên vào văn cung đình, đâu phải truyện tu tiên, sao ngươi có thể là vũ khí được?"
...... Cái gì?
Từng chữ rõ ràng, nhưng sao nghe lại chẳng hiểu gì cả? Hay là những bức tượng đất kia chẳng có ý nghĩa sâu xa gì, chỉ là trùng hợp thôi?
Cố Phi Y nhìn ánh mắt dại ra của Tạ Trường Sinh, lời nói lộn xộn, nghi ngờ trong lòng cũng biến mất ba phần, chỉ là vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Đang muốn thử lại thấy Tạ Trường Sinh vẫn chưa than thở hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!