Chiếc bánh ngọt tỏa hương thơm của hoa quế nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của Tạ Trường Sinh. Đôi môi y cảm nhận rõ ràng sự mềm mịn của chiếc bánh. Y ngơ ngác nhìn Cố Phi Y mong tìm ra manh mối nào đó nhưng chẳng thấy gì cả.
Trong đầu y thoáng qua vô số suy nghĩ.
"Không phải Cố Phi Y bôi độc lên ngón tay rồi bôi lên miếng bánh hoa quế này chứ?"
"Không đúng, dù hắn có một tay che trời thế nào cũng không thể ra tay ám sát ngay trước mặt như thế."
"Hay là hắn đang thử xem ta là ngốc thật hay là giả ngốc?"
Có lẽ vì ngây người quá lâu, Cố Phi Y dần trở nên mất kiên nhẫn. Hắn đẩy mạnh miếng bánh vào môi y thêm chút nữa, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: "Điện hạ?"
Giọng điệu âm u lạnh lùng giống hệt như giáo viên chủ nhiệm mà Tạ Trường Sinh sợ nhất, người luôn xuất hiện đúng lúc khi y định trộm chơi điện thoại. Nhớ lại giáo viên chủ nhiệm, y liền sợ hãi bèn mở miệng ra theo phản xạ, cắn lấy miếng bánh hoa quế trên tay Cố Phi Y.
Nhận ra Tạ Trường Sinh đã cắn lấy miếng bánh từ kẽ tay mình, Cố Phi Y cảm thấy mới lạ. Hắn chợt nhớ đến năm xưa, trong hậu cung của lão hoàng đế có một vị Lệ tần chỉ mười hai tuổi, xuất thân từ một gia đình thường dân. Chữ thì không biết, thơ thì không thuộc, bị lão hoàng đế nhìn trúng đón vào trong cung, còn ngây thơ cho rằng là chuyện tốt.
Lệ tần cho một con mèo màu cam ăn, có lần Cố Phi Y đi ngang qua thấy nàng đang cho mèo ăn. Con mèo nhảy lên, cắn lấy miếng thịt khô từ tay nàng, nhăn mũi meo meo mà ăn. Tiếng răng cắt thịt vang lên, tiếng nuốt ừng ực. Không hiểu sao cảnh tượng ấy lại in sâu trong ký ức của Cố Phi Y.
Ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn răng môi của Tạ Trường Sinh, thấy rõ răng y cắn lấy miếng bánh, hàm răng ở trên để lại một dấu răng chỉnh tề trên mặt bánh mềm mại. Nửa miếng bánh trượt vào giữa răng môi y; vị tiểu hoàng tử biến thành kẻ ngốc đã quên mất tướng ăn, há to miệng nhai miếng bánh, ăn rất ngon lành. Đầu lưỡi đỏ ửng thoáng đảo qua, môi đỏ khẽ mím, ngay cả mẩu vụn dính trên môi cũng không tha.
Cố Phi Y thấy thú vị, nhìn thấy yết hầu Tạ Trường Sinh chuyển động cắn nuốt miếng bánh xuống, hắn cũng bất giác nuốt theo.
Hắn lại đưa nửa miếng bánh còn lại tới môi y.
Tạ Trường Sinh cũng không chịu ăn, ngơ ngác cự tuyệt: "Nghẹn."
Cố Phi Y đành tiếc nuối đặt xuống nửa miếng bánh còn lại. Sau khi cáo từ, Tạ Trường Sinh dõi theo bóng lưng hắn rời đi, mãi mà không thể hiểu được dụng ý của vị thái giám chưởng ấn này.Tạ Trường Sinh bị thương trở nên ngốc nghếch, một ngày, hai ngày, ba ngày. Lão hoàng đế thương yêu y, không cho phép tin tức lan ra ngoài. Nhưng lão không thể ngăn miệng lưỡi thiên hạ. Người đến bái phỏng y tấp nập không ngớt.
Tạ Trường Sinh biết hầu hết những người này đến để xem náo nhiệt. Nhưng y hoàn toàn không bận tâm. — Điều này đối với y là một điều tốt. Y muốn toàn bộ thiên hạ đều biết rằng y đã trở nên ngốc nghếch. Chỉ có điều trong số những người đến thăm, vẫn thiếu một người – Phương Tiểu Hầu Gia.
Phương tiểu hầu gia, Phương Lăng.
Trong nguyên tác, y là người bị nguyên chủ bắt nạt đến thê thảm. Phương Lăng lập nhiều chiến công, mười lăm tuổi thay cha ra trận, mười bảy tuổi đại thắng trở về. Một người tài giỏi như vậy đương nhiên có cốt cách cũng đương nhiên chướng mắt nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng chẳng thích Phương Lăng, còn nhiều lần trói y lại trong Ngự Hoa Viên, công khai đánh roi làm nhục.
Theo lý mà nói, khi Tạ Trường Sinh trở nên ngốc nghếch, Phương Lăng phải là người vui mừng nhất. Thế nhưng y chưa một lần đến thăm.
Nhưng nghĩ lại, Tạ Trường Sinh cũng hiểu được.
Phương Lăng không phải loại người bỏ đá xuống giếng.
Chỉ là Tạ Trường Sinh thực sự muốn gặp vị "sát thần" khiến trẻ con ngừng khóc đêm này thôi.
Nghĩ vậy liền ngáp một cái.
Lúc này đã gần trưa, không phải Tạ Trường Sinh mới thức dậy, y thực ra đã dậy từ một hai tiếng trước rồi. Nhưng là một kẻ ngốc, làm sao có thể giữ giờ giấc làm việc nghỉ ngơi đều đặn được?
Nửa hôm trước y dậy, hôm qua ngủ suốt cả ngày, hôm nay dậy vào buổi trưa. Chủ yếu là không thể bị người ta nắm bắt, đánh úp bất ngờ.
Sau khi tỉnh lại cũng rất bận rộn.
Để duy trì hình tượng kẻ ngốc, mỗi ngày Tạ Trường Sinh đều ngồi xổm trong khu vườn nhỏ, chăm chỉ nghịch bùn. Y trộn bùn từ Đông Cung, Tây Cung, Hậu Cung, và Ngự Hoa Viên…
Y không chỉ đơn giản là chơi bùn, mà còn nặn người. Từng hình nhân bùn nhỏ xếp hàng ngay ngắn dưới chân y. Trong lúc nặn bùn đến mức hồn xiêu phách lạc, Tạ Trường Sinh cảm thấy mình như Nữ Oa…Lúc này, nghe thấy tiếng động khi Tạ Trường Sinh thức dậy, Dương La lập tức vào hầu hạ. Nàng giúp y mặc bộ y phục rườm rà treo đầy những món trang sức bảo thạch màu đỏ lên eo, trên người, trên đầu và tai y. Tạ Trường Sinh vừa nhấm nháp bữa sáng, vừa lặng lẽ lắng tai nghe —
Mấy ngày qua, đám cung nhân trong điện thấy Tạ Trường Sinh không còn động chút đánh mắng người như trước mà chỉ chìm đắm trong thế giới riêng của mình, nên gan họ cũng lớn dần, dám nghị sự trước mặt y.
"Tiểu điện hạ thật sự là càng xem càng giống một bức họa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!