Tạ Trường Sinh lầm bầm, dùng tay áo lau đi cảm giác khó chịu trên môi, rồi cúi đầu chui ra khỏi lòng Cố Phi Y.
Cố Phi Y buông tay, đôi mắt dài hẹp nhìn Tạ Trường Sinh trầm lắng. Mặc dù khóe môi mang theo nụ cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt.
Hắn nói: "Thật là không ngoan."
Hắn vỗ vỗ lưng Tạ Trường Sinh, ra lệnh: "Đi súc miệng đi, bao giờ rửa sạch mùi cá rồi hãy nói chuyện."
Tạ Trường Sinh suy một ra ba: "Vậy không súc miệng có phải là không cần nói chuyện nữa không?"
Cố Phi Y: "..."
Tạ Trường Sinh lại suy một ra bốn: "Vậy nếu mỗi ngày đều ăn cá, có phải mỗi ngày đều không cần nói chuyện không?"
Cố Phi Y: "..."
Cố Phi Y cười như không cười nhìn Tạ Trường Sinh: "Ngươi mơ mộng quá rồi, tiểu súc sinh."
Hắn gọi cung nhân đến thắp đèn, dọn cơm. Hắn gắp một miếng cải đưa đến môi Tạ Trường Sinh, Tạ Trường Sinh ăn miếng đó, nhưng lại đứng dậy: "Ta đi nằm một lát."
Vì đã leo núi cả ngày cùng Tạ Trừng Kính, lúc này vừa rảnh rỗi, y chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, chân cẳng cũng sưng lên.
Trước ánh mắt ẩn chứa uy h**p của Cố Phi Y, Tạ Trường Sinh vẫn cứng đầu, biết lỗi mà không sửa ôm Tuế Tuế lên giường.
Tạ Trường Sinh vốn chỉ muốn thư giãn lưng và chân, nhưng ôm Tuế Tuế, áp mặt vào lớp lông mềm mại của nó, y cũng bắt đầu gật gù.
Y mơ màng nghe thấy một vài tiếng động nhỏ, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, bỗng cảm thấy hai chân mình ấm áp.
Tạ Trường Sinh giật mình tỉnh dậy, ngây người ngồi lên, cúi đầu nhìn mới thấy không biết giày và vớ của mình đã bị cởi ra từ lúc nào, Cố Phi Y đang ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, tay áo xắn đến khuỷu tay, dùng một chiếc khăn trắng sạch lót dưới chân y, đặt chân vào chậu nước nóng.
Từ góc nhìn của Tạ Trường Sinh y chỉ có thể thấy sống mũi cao thẳng của Cố Phi Y, và hàng mi dày như chiếc quạt che đi đôi mắt dài hẹp của hắn.
Cố Phi Y cách lớp khăn, dùng các khớp ngón tay xoa bóp lòng bàn chân Tạ Trường Sinh: "Đã đi đường lâu như vậy, không xoa bóp một chút thì dễ bị mỏi chân."
Tạ Trường Sinh co chân lại: "Ta tự làm."
Cố Phi Y lại nắm lấy mắt cá chân Tạ Trường Sinh, cười nói: "Đừng cử động, tiểu điện hạ."
Từ trước đến nay Cố Phi Y đều có một sự nhiệt tình không thể diễn tả đối với việc chăm sóc Tạ Trường Sinh, lần này cũng không ngoại lệ.
Hắn tỉ mỉ xoa bóp lòng bàn chân Tạ Trường Sinh trong nước nóng, cho đến khi chậu nước hơi nguội, lại lấy một chiếc khăn khô lau sạch những giọt nước trên bàn chân Tạ Trường Sinh.
Rõ ràng đã xong rồi, nhưng hắn vẫn không cho Tạ Trường Sinh co chân lại. Hắn đặt chân Tạ Trường Sinh lên đầu gối mình, rồi nắm mắt cá chân Tạ Trường Sinh trong lòng bàn tay.
Cố Phi Y ngước mắt, hỏi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ có thích vàng không? Ta làm một sợi dây xích vàng, xích tiểu điện hạ lại có được không?"
Tạ Trường Sinh: "..."
"Không được." Y lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi xích ta, chân ta sẽ bị căng cứng, tâm trạng cũng sẽ căng thẳng, còn sẽ bị tắc mạch máu. A, thật sự là quá không tốt cho sức khỏe."
Nghe Tạ Trường Sinh lảm nhảm, Cố Phi Y tự mình suy nghĩ:
Thú cưng không ngoan luôn muốn thân cận với người khác.
Vậy hắn, người làm chủ nhân nên đối xử thế nào?
Hắn muốn nhốt Tạ Trường Sinh trong một căn phòng không thấy ánh sáng, xích cổ, tay và chân lại.
Để từ nay về sau y chỉ có thể thấy, nghe, và cảm nhận một mình hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!