Chương 48: (Vô Đề)

Y áp trán vào vai Cố Phi Y, lắng nghe tiếng tim đập vẫn còn chưa bình thường trong tai, ngây ngốc nhìn tay áo của Cố Phi Y không biết từ lúc nào đã bị mình vò đến nhăn nhúm. 

Tạ Trường Sinh buông tay ra, cảm nhận bàn tay Cố Phi Y đang đỡ sau lưng mình, chớp chớp mắt. 

Nói thật, Tạ Trường Sinh không cảm thấy bất ngờ về nụ hôn này, gần đây Cố Phi Y quá mức thân mật với y. 

Quả thực y đã có linh cảm từ sớm. 

Có lẽ vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng có lẽ vì lời hứa "không ai có thể làm tổn thương ngươi" của Cố Phi Y. 

Tóm lại, nụ hôn này không khó chấp nhận như Tạ Trường Sinh tưởng tượng, giọng Cố Phi Y truyền đến từ trên đỉnh đầu Tạ Trường Sinh, cắt ngang dòng suy nghĩ của y: "Đã hoàn hồn lại chưa, tiểu điện hạ?" 

"Theo 'Quy định về bảo hiểm tai nạn lao động', người lao động bị tai nạn lao động có thể nghỉ ngơi lâu nhất là hai mươi bốn tháng." 

Tạ Trường Sinh hít một hơi: "Ta xin nghỉ việc không lương." 

Cố Phi Y: "..." 

Thấy Tạ Trường Sinh lại nói những lời hắn không hiểu như thường lệ, Cố Phi Y khẽ cười thành tiếng. 

Hắn hứng thú truy hỏi Tạ Trường Sinh: "Ý gì?" 

Tạ Trường Sinh lại không trả lời. 

Y giơ tay áo lên lau miệng một cách lộn xộn, đứng dậy khỏi đùi Cố Phi Y, lại rụt về góc tường chơi với Tuế Tuế. 

Cố Phi Y nhìn bóng dáng Tạ Trường Sinh cuộn tròn, giơ tay dùng đầu ngón tay phác họa lên môi mình. Cảm giác mềm mại của đôi môi Tạ Trường Sinh vẫn còn lưu lại trên môi hắn. 

Mềm mại, ngọt ngào. 

Hắn vốn chỉ muốn nếm thử mùi vị trong miệng Tạ Trường Sinh, nhưng khi môi lưỡi chạm nhau, hắn lại đột nhiên nghĩ đến đôi mắt thanh tỉnh đầy ý cười của Tạ Trường Sinh đêm đó. 

Lại không thể kiểm soát mà dùng sức hơn, lưỡi quấn lấy lưỡi Tạ Trường Sinh, tay dùng sức siết chặt eo Tạ Trường Sinh, khiến y dán chặt vào ngực mình. Chỉ hận không thể xé xác nuốt Tạ Trường Sinh vào bụng. 

Hắn cẩn thận hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, hồi tưởng lại mùi vị khi môi lưỡi quấn quýt với Tạ Trường Sinh, ánh mắt như rắn, lặp đi lặp lại phác họa bóng lưng Tạ Trường Sinh. 

Cho đến khi Tạ Trường Sinh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đó, quay đầu nhìn hắn, lại lộ ra ánh mắt kinh ngạc. 

"Máu!" Tạ Trường Sinh trợn to mắt: "Cố Phi Y, ngươi đang nôn ra máu!" 

Cố Phi Y bỗng chốc hoàn hồn. 

Hắn đưa tay sờ khóe môi mình, đầu lưỡi đau đớn sau đó mới cảm nhận được, lúc này mới phát hiện mình không biết đã cắn rách đầu lưỡi từ lúc nào. 

"Chỉ là rách đầu lưỡi thôi." 

Cố Phi Y lau sạch máu tươi ở khóe miệng, lại giơ ngón tay trắng như ngọc đã dính máu lên, hỏi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ muốn nếm thử không?" 

Tạ Trường Sinh nhíu mày, quay lưng lại. Một lúc sau từ phía y truyền đến một tiếng "lưu manh" rất khẽ. 

Nụ cười trên mặt Cố Phi Y càng lớn hơn, đưa ngón tay dính máu lên m*t. 

Qua tháng Giêng trời ấm lên, trong cung bắt đầu chuẩn bị lễ sách phong hoàng hậu mới. 

Cố Phi Y lại bận rộn. 

Suốt bảy tám ngày, hắn chỉ kịp tranh thủ đến đút cho Tạ Trường Sinh ăn một bữa cơm, rồi lại vội vã rời đi. 

Từ sau nụ hôn đó, hắn chưa bao giờ hôn Tạ Trường Sinh nữa. Điều này khiến Tạ Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!