Nghĩ đến việc lão hoàng đế nổi giận trong yến tiệc Rằm tháng Giêng, Tạ Trường Sinh có chút rụt rè.
Vị thái giám đến truyền lời lại cười nói: "Chưởng ấn nói, tiểu điện hạ cứ qua đó là được."
Nghĩ đến lời Cố Phi Y nói đêm qua, lòng Tạ Trường Sinh lại thả lỏng trở lại. Y vừa đi vừa chơi, làm cho các cung nhân đi theo mệt muốn chết, cuối cùng cũng đến được Dưỡng Tâm Điện.
Lão hoàng đế lười biếng dựa trên giường như thường ngày, một tay rượu ngon, một tay mỹ nhân.
Và Cố Phi Y cũng ngồi ở vị trí cũ bên cạnh lão, đang thay lão hoàng đế phê duyệt tấu chương.
Thấy Tạ Trường Sinh đến, Cố Phi Y ngẩng đầu nhìn một cái, rồi lại mỉm cười cúi đầu. Còn lão hoàng đế thì không nổi giận nữa, ngược lại tỏ ra ôn hòa.
"Trường Sinh," lão hoàng đế không ngừng dùng tay v**t v* bụng của người phụ nữ trong lòng, như đang chơi một món đồ vật vậy.
Lão dịu dàng hỏi Tạ Trường Sinh: "Cởi áo trong của ngươi ra."
Tạ Trường Sinh chớp chớp mắt, chậm chạp giơ hai tay lên khoanh trước ngực: "Ta không làm."
Lão hoàng đế dỗ dành: "Trường Sinh, ngoan nào."
Tạ Trường Sinh giả vờ như không nghe thấy, đột nhiên giơ chân dậm dậm nền đất: "Cái sàn này đúng là sàn nhà."
Lại ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Cái trần nhà này đúng là trần nhà."
Lão hoàng đế: "..."
Tuy Cố Phi Y không ngẩng đầu, nhưng nụ cười trên khóe môi lại càng sâu thêm. Tạ Trường Sinh xoay tại chỗ hai vòng, miệng lẩm bẩm "Ta là Tần Thủy Hoàng", quay người định đi ra ngoài.
Trong lòng lão hoàng đế lập tức dâng lên một ngọn lửa, lão muốn gầm lên một tiếng gọi lại, nhưng lại nhớ đến lời dặn của Cố Phi Y, chỉ có thể lại nén giận xuống: "Trường Sinh, Trường Sinh."
Tạ Trường Sinh vẫn vung vẩy tay đi ra ngoài.
Lão hoàng đế cuối cùng không nhịn được, dùng sức đập bàn: "Ngươi đứng lại cho trẫm!"
Cố Phi Y đặt bút lông xuống, cười nhạt đứng dậy: "Bệ hạ bớt giận, ta đi khuyên tiểu điện hạ một chút."
Mặt mày lão hoàng đế âm trầm gật đầu.
Cố Phi Y đi theo sau Tạ Trường Sinh ra ngoài, hắn tìm thấy Tạ Trường Sinh khi y đang ngồi xổm trước một khoảng sân trống, dùng ngón tay chọc tuyết chơi.
Cố Phi Y khẽ "chậc" một tiếng, kéo Tạ Trường Sinh dậy, dùng khăn tay cẩn thận lau sạch nước bẩn trên tay Tạ Trường Sinh, lại sai người mang lò sưởi tay đến.
Tạ Trường Sinh xua tay: "Không lạnh."
Cố Phi Y kéo tay Tạ Trường Sinh qua, đặt chiếc lò sưởi tay vào lòng bàn tay Tạ Trường Sinh, bàn tay lớn bao bọc lấy tay Tạ Trường Sinh, ép mười ngón y khép lại, không cho phép từ chối: "Ủ ấm cẩn thận."
Dừng một chút, Cố Phi Y nói: "Tiểu điện hạ theo ta đến đây."
Tạ Trường Sinh đi theo phía sau hắn một lúc, mới biết họ đang đi đến nơi ở của Cố Phi Y.
Mặc dù Cố Phi Y đã lâu không ở đây, nhưng vẫn có hai tiểu thái giám trông coi. Đẩy cửa vào, Tạ Trường Sinh mới phát hiện đúng là đồ ở đây ít hơn trước.
Chắc là đã bị Cố Phi Y mang hết đến Dục Tú Cung.
Cố Phi Y vươn tay véo cằm Tạ Trường Sinh: "Đi. Cởi áo trong ra."
Tạ Trường Sinh không ngờ lòng vòng một hồi, Cố Phi Y lại vẫn nói về chuyện này. Y kéo cổ áo mình, tò mò: "Lấy cái này làm gì? Các người không có quần áo của mình sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Tạ Trường Sinh, trên mặt Cố Phi Y lại thoáng qua một nụ cười thú vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!