Chương 45: (Vô Đề)

Tạ Hạc Diệu duỗi chân ra cười bất cần đời: "Có gì đâu, chẳng qua là cuốn sách tranh kém chất lượng nhất trên thị trường, kỹ thuật vẽ dở tệ như vậy, cho dù huynh lật hết cả cuốn sách, thứ muốn xem cũng chẳng có gì đâu."

Tạ Trường Sinh gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Tạ Hạc Diệu nghiêng đầu nhìn Tạ Trường Sinh một cái.

Chỉ thấy y tuy đang giúp mình, nhưng biểu cảm lại ngơ ngơ, như thể căn bản không hiểu mình đang nói gì.

Tạ Hạc Diệu nhịn cười, cố ý trêu chọc Tạ Trường Sinh: "Đợi hôm nào nhị ca tặng đệ một cuốn tốt hơn, chậc, cái đó mới gọi là sống động như thật..."

Lời còn chưa nói xong, Tạ Trừng Kính đã cuộn cuốn sách trong tay lại, duỗi tay đập vào vai Tạ Hạc Diệu: "Nhị đệ!"

Một tiếng "bốp", không nặng cũng không nhẹ.

Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu đều sửng sốt, hai người vốn không phải là anh em thân thiết, huống hồ là hành động thân mật như vậy.

Cả hai lập tức ngượng nghịu, chỉ có Tạ Trường Sinh như không biết gì, y vỗ tay: "Hay, hay, hay! Chỉ thấy đại ca trở tay rút dao, nhị ca vội vàng kéo tóc mình đứng dậy, hai người ngươi đến ta đi, đánh nhau vô cùng náo nhiệt. Mời nghe đề, tính diện tích chịu lực vừa rồi của nhị ca!"

Tạ Trừng Kính: "..."

Tạ Hạc Diệu: "..."

Thấy Tạ Trừng Kính nhíu mày, dường như bắt đầu suy nghĩ, Tạ Hạc Diệu vội nhắc nhở hắn: "Đại ca ngàn vạn lần đừng suy nghĩ kỹ lời của nhóc ngốc nhỏ, cẩn thận đau đầu."

"Ta là tà thần Cthulhu sao?"

Tạ Trường Sinh lầm bầm một câu, lại đột nhiên nhớ ra điều gì, ghé sát vào Tạ Hạc Diệu, hạ giọng: "Nhị ca..."

Tạ Hạc Diệu cười nhếch một bên lông mày: "Hửm?"

Tạ Trường Sinh hỏi hắn: "Lúc huynh đi mua sách, có thể tiện thể mang cho ta hai cuốn tiểu thuyết không?"

"Ngươi nói truyện sao?"

"Vâng," thấy Tạ Trừng Kính nhíu mày không đồng ý, Tạ Trường Sinh lại vội vàng bổ sung: "Chính là, truyện bình thường là được."

Tạ Hạc Diệu nhìn đôi mắt Tạ Trường Sinh đầy mong đợi, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Đệ muốn đọc sách? Chuyện này có gì không được? Lát nữa ta sẽ cho người đi mua rồi mang đến cho đệ."

Tạ Trường Sinh hạnh phúc cảm ơn Tạ Hạc Diệu: "Nhị ca huynh thật tốt, kiếp sau nếu huynh gặp khó khăn nhất định phải tìm ta, ta sẽ đền ơn huynh."

Tạ Hạc Diệu: "..."

Cũng không cần phải kéo đến tận kiếp sau đâu.

Tạ Trường Sinh xem thêm biểu diễn tạp kỹ một lúc, ăn thịt nướng cùng Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu, trời đã tối.

Tạ Hạc Diệu hỏi: "Hay ở lại chỗ ta ngủ một đêm?"

Tạ Trừng Kính lắc đầu từ chối, nhưng Tạ Trường Sinh lại vẫn chưa chơi đủ. Đương nhiên gật đầu đồng ý.

Đây là lần đầu tiên Tạ Trường Sinh ngủ bên ngoài cung, không khỏi có chút phấn khích. Y kéo Tạ Hạc Diệu trò chuyện suốt nửa đêm cho đến khi Tạ Hạc Diệu không chịu nổi nữa, y mới đi ngủ.

Trước khi ngủ, vì nhớ Tuế Tuế, Tạ Trường Sinh lại mang một con vẹt của Tạ Hạc Diệu ra thay thế. Y dạy vẹt nói vài câu, đang định đi ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Y đẩy cửa sổ ra, lại thấy Tạ Hạc Diệu vốn đã đi ngủ. Tạ Trường Sinh "ý" một tiếng: "Nhị ca mộng du."

"... Ta không mộng du," Tạ Hạc Diệu nói: "Ta đi sắp xếp món ăn sáng mai cho đệ, thôi, ngủ sớm đi."

Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng, đóng cửa sổ lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!