Khi đang ôm chăn ngủ rất ngon, y đột nhiên cảm thấy có người đang chải tóc cho mình.
Động tác rất nhẹ, rất chậm, nhưng cũng có chút phiền phức.
Tạ Trường Sinh bất mãn lẩm bẩm một tiếng, động tác đó liền dừng lại.
Nhưng không yên tĩnh được bao lâu.
Tiếp đó, Tạ Trường Sinh nghe thấy tiếng bước chân, không biết vì sao, bóng tối trong mí mắt đột nhiên trở nên sáng hơn. Tạ Trường Sinh bị chói mắt, kéo chăn trùm lên. Nhưng tấm chăn lại bị người đó từ từ kéo xuống.
Rất nhanh, có thứ gì đó mềm mại ẩm ướt lướt qua cổ Tạ Trường Sinh. Tạ Trường Sinh giật mình, tỉnh ngủ hoàn toàn.
Y mở mắt thấy Cố Phi Y đang ngồi bên cạnh y, một tay cầm nến đang vùi đầu vào hõm cổ y khẽ l**m da thịt y.
Tạ Trường Sinh lập tức giơ tay giơ chân: "Cứu mạng! Có kẻ ăn thịt trẻ con!"
Cố Phi Y: "..."
Người vừa mới ngủ dậy, cũng có thể phát ra giọng nói đầy nội lực như vậy sao?
Hắn vươn tay bịt miệng Tạ Trường Sinh: "Yên lặng đi, tiểu điện hạ."
Tạ Trường Sinh không nói được gì, oa oa kéo tay hắn, nhưng Cố Phi Y dường như không nghe thấy, không cảm nhận được mà cúi đầu xuống.
Tạ Trường Sinh cảm nhận được lưỡi hắn l**m qua da thịt mình, tiếp đó là hút mạnh. Môi Cố Phi Y lướt qua cổ Tạ Trường Sinh, giống như lần trước, cuối cùng lại ngậm lấy yết hầu y, khi nhẹ khi mạnh l**m cắn.
Tiếng hôn không hề che giấu vang lên từ nơi da thịt tiếp xúc với môi lưỡi, truyền vào tai Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, nửa người cũng giống như bị điện giật mà bắt đầu tê dại.
Y dùng toàn bộ sức lực đẩy Cố Phi Y, cuối cùng cũng đẩy được Cố Phi Y ra.
"Tiểu điện hạ hoảng loạn cái gì?" Cố Phi Y cười l**m sạch nước trên môi: "Ta chỉ muốn bù đắp cho tiểu điện hạ nửa bên vòng cổ còn lại thôi."
Hắn nheo mắt lại, vẻ mặt hài lòng mà quan sát cổ Tạ Trường Sinh: "Ừm, khít khao không kẽ hở."
Tạ Trường Sinh sững người một chút, sau đó mới nhận ra Cố Phi Y nói là nửa vòng vết đỏ hắn đã để lại trên cổ mình trước đó. Nghe ý Cố Phi Y, bây giờ đã trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh rồi.
Tạ Trường Sinh: "..."
Y quan tâm nhìn Cố Phi Y, hỏi: "Bác sĩ nói gì về triệu chứng của ngươi?"
Cố Phi Y biết Tạ Trường Sinh đang quanh co mắng hắn.
Hắn cũng không tức giận, nhìn vòng vết đỏ đó, chỉ cảm thấy hài lòng, cuối cùng cũng đã thỏa mãn được nỗi ám ảnh đã đốt cháy hắn cả một đêm.
Nhưng cứ nhìn như vậy, lại giống như thiếu chút gì đó.
Cố Phi Y nheo lại đôi mắt dài hẹp, đột nhiên nghĩ ra điều gì, nghiêng chiếc nến trong tay.
Những giọt nến đỏ rơi lách tách trên da thịt Tạ Trường Sinh.
Gặp lạnh, giọt nến gần như ngay lập tức đông lại trên làn da trắng ngần đó. Giống như những bông mai đỏ nở trên tuyết.
Nhìn lại Tạ Trường Sinh, y ngây người chớp chớp mắt, chậm nửa nhịp mới giơ tay giơ chân: "Đổ rồi! Đổ rồi! Cầm chắc! Cầm chắc!"
Đoán chừng y còn tưởng Cố Phi Y run tay.
Cố Phi Y cũng không giải thích, lại nhìn những bông mai đỏ trên làn da trắng tuyết, đặt chiếc nến trở lại trên bàn, thổi tắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!