Không biết Cố Phi Y có bị y chọc tức không.
Khi thời gian trôi dần về tối, trời đã sụp tối.
Không khí năm mới cũng ngày càng đậm hơn —
Các quan viên tụm lại với nhau cười nói lớn tiếng, ca múa cũng tăng tốc trống dồn, các tiểu công chúa tựa vào lòng mẹ mình, trên mặt đều nở nụ cười.
Tạ Hạc Diệu vốn đang xem múa cùng Tạ Trường Sinh, đột nhiên có một tiểu thái giám đến bên cạnh hắn thì thầm vài câu, hắn liền đứng dậy.
Tạ Trường Sinh hỏi: "Nhị ca đi đâu vậy? Đi hút thuốc? Đi tè? Đi gặp mỹ nhân? Hay đi cởi hết quần áo rồi chạy vòng vòng trên phố?"
Tạ Hạc Diệu: "..."
"Nhóc ngốc nhỏ, đệ không thể nghĩ tốt cho nhị ca một chút sao?" Khóe miệng Tạ Hạc Diệu giật giật, chọc vào trán Tạ Trường Sinh: "Mẫu phi ta gọi ta qua đó."
Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng, cười ngây ngốc nói: "Ta cũng qua."
"Đệ qua làm gì?" Tạ Hạc Diệu thuận miệng hỏi một câu, rồi lại nói: "Thôi, muốn đến thì đến đi."
An phi thấy Tạ Hạc Diệu đến, tiến lên kéo cổ áo hắn lên, lại sai người lấy chiếc áo khoác bông dài khoác lên cho Tạ Hạc Diệu, ánh mắt đầy vẻ từ ái: "Sao lại mặc ít như vậy? Không sợ chân đau sao?"
Tạ Hạc Diệu cười: "Có lò sưởi tay ủ, không đau."
Tạ Trường Sinh ở phía sau lén lút quan sát An phi, trông nàng khoảng ngoài bốn mươi tuổi, người hiền dịu thùy mị, dáng người không cao.
Tạ Hạc Diệu và nàng có tình mẫu tử sâu đậm, trong sách gốc vài lần nhắc đến An phi, đều là lúc nàng quan tâm đến sức khỏe của Tạ Hạc Diệu.
Sau khi Tạ Hạc Diệu chết, cả ngày An phi lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến mù cả hai mắt.
Vào một buổi sáng sớm, đã thắt đầu vào ba thước lụa trắng, đi theo hắn.
Khi Tạ Trường Sinh còn nhỏ, cha mẹ đã mất vì tai nạn, chỉ để lại trong ký ức một chút màu sắc và mùi vị ấm áp.
Khi thấy An phi chết, y còn trốn trong chăn lén lút rơi vài giọt nước mắt nhỏ. Bây giờ cuối cùng cũng được nhìn thấy An phi ở cự ly gần, tâm trạng Tạ Trường Sinh như đu idol thành công.
An phi lấy ra một chiếc hộp gỗ đỏ nhỏ bằng lòng bàn tay đưa cho Tạ Trường Sinh: "Đây là lúc rảnh rỗi bản cung tự tay pha trà, có tác dụng sáng mắt thanh tẩy đầu óc."
Tạ Trường Sinh ôm chiếc hộp vào lòng, đột nhiên vươn tay kéo vạt áo của Tạ Hạc Diệu, vẫy tay với hắn một cách bí hiểm.
"Sao lại đột nhiên muốn nói chuyện riêng vậy?"
Tạ Hạc Diệu vừa hỏi, vừa cúi đầu ghé tai vào môi Tạ Trường Sinh, nghe Tạ Trường Sinh nói: "... Nhị ca, mẹ huynh không tồi, sau này là của ta rồi, huynh có thể gọi bà ấy là dì."
Tạ Hạc Diệu: "..."
Tạ Hạc Diệu không khách khí dùng động tác ngày càng thành thạo từ thắt lưng rút ra chiếc ống điếu ngọc bích của mình, lật tay đập vào đầu Tạ Trường Sinh.
Đập xong, lại không nhịn được suy ngẫm —
Mẹ của Tạ Trường Sinh mất sớm, bây giờ lại không muốn thân thiết với lão hoàng đế.
Nếu nói quan hệ tốt, cũng chỉ còn lại hắn và Tạ Trừng Kính.
Nghĩ đi nghĩ lại, không biết vì sao trong lòng Tạ Hạc Diệu lại dâng lên một sự xót xa cho Tạ Trường Sinh.
Hắn nhìn Tạ Trường Sinh vẻ mặt ngây thơ như một đứa trẻ bốn năm tuổi, gọi y: "Tiểu Trường Sinh."
Tạ Trường Sinh nhìn sang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!