Tạ Trường Sinh bị đánh thức bởi tiếng đi lại liên hồi của các cung nhân. Y mơ màng ngồi dậy, trời vừa mới tờ mờ sáng Cố Phi Y đã không còn ngủ bên cạnh y, vươn tay sờ giường, lạnh ngắt, hẳn là đã đi từ lâu rồi.
Vừa nghĩ đến việc mình thiếu ngủ thì có người còn ngủ ít hơn mình, Tạ Trường Sinh liền mỉm cười mãn nguyện.
Dương La nghe thấy động tĩnh bước vào thì thấy Tạ Trường Sinh đang ngồi trên giường, tóc tai rũ rượi mà cười.
Vừa cười vừa lẩm bẩm gì đó: "Không muốn thấy anh em khổ, càng không muốn thấy anh em lái xe Land Rover", cứ như bị ma nhập vậy.
Dương La vỗ ngực, vẫn còn sợ hãi nói: "Tiểu điện hạ, mau dậy đi. Hôm nay là ngày ba mươi tết, có rất nhiều việc phải làm đấy."
Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng, sau khi rửa mặt, Dương La lại lo liệu việc mặc quần áo cho y.
Nàng cầm áo lót đi về phía Tạ Trường Sinh, giúp y mặc từ phía sau, đợi khi vòng ra phía trước để giúp Tạ Trường Sinh buộc dây, nàng sững sờ.
Cái gì trên cổ thế này?!
Một vết hằn màu đỏ tím ngoằn ngoèo, đặc biệt nổi bật trên làn da trắng tuyết, nhìn rất đáng sợ.
Bọ xít, bọ chét?
Không thể nào, mỗi ngày trong cung đều được giặt giũ dọn dẹp, ngay cả bụi cũng không có, làm gì có loại côn trùng đó.
Muỗi?
Càng không thể.
Chưa nói đến đây là giữa mùa đông. Cho dù có thật, làm sao có thể cắn ra vết hằn như vậy được.
Hơn nữa nhìn thế nào cũng giống như…
Dương La không dám nghĩ, nhưng câu trả lời ở trước mắt cuối cùng cũng hiện lên trong đầu.
Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Đúng rồi.
Nàng đã nói tiểu điện hạ trở nên ngốc nghếch, Chưởng ấn nhất định sẽ trả thù.
Chỉ là nàng đã nơm nớp lo sợ đợi rất lâu, nhưng vẫn không trở thành vật chôn cùng với tiểu điện hạ.
Thì ra là Chưởng ấn dùng cách khác để trả thù.
Thảo nào, thảo nào cả ngày Chưởng ấn đều đến Dục Tú Cung.
Cũng thảo nào khi Chưởng ấn ở đó, không bao giờ cho bất kỳ cung nhân nào ở bên cạnh hầu hạ.
Dương La há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt tất cả lời nói vào trong.
— Thôi, lát nữa sẽ thêm một cái khăn quàng cổ cho tiểu điện hạ vậy.
Phong cách ăn mặc của Tạ Trường Sinh ngày thường đã đủ lòe loẹt và nổi bật, hôm nay lại càng như vậy —
Áo choàng màu đỏ tươi viền chỉ vàng, đai lưng thêu hai mặt, vương miện màu đỏ rực.
Trên người, trên đầu còn treo đầy đồ trang sức bằng vàng, bạc, ngọc.
Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy ít nhất cả người y nặng thêm mười cân.
Hơi cử động một chút, là cứ như chuông gió thành tinh, từ đầu đến chân đều leng keng vang không ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!