Hắn ra khỏi cung được bốn ngày, hắn đi để bắt người — hắn khai thác mỏ ở Vệ Thành, vậy mà có một thương gia giàu có ở địa phương muốn ăn chặn tiền ngay dưới mắt hắn.
Cố Phi Y liền đích thân đến, bắt người ngay trong đêm.
Tên thương gia trừng mắt, hỏi Cố Phi Y sẽ hành hạ gã như thế nào. Cố Phi Y chỉ phất tay, cho gã một cái chết nhẹ nhàng.
Sau khi người chết, hắn cũng chỉ chặt đầu người đó treo ở mỏ để răn đe. Điều này quả thật không hợp với phong cách của hắn.
Nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ từ từ, tỉ mỉ, giống như mèo vờn chuột, hành hạ người đó đến khi chỉ còn một hơi thở mới chịu buông tay.
Nhưng năm mới sắp đến, hắn có chút vội vàng.
Vội vàng trở về cung để đón Giao thừa, xem trò hề của lão hoàng đế.
Cũng vội vàng trở về gặp Tạ Trường Sinh, hắn muốn ôm Tạ Trường Sinh ngồi trong lòng mình, dùng tay v**t v* xương sống của y từ trên xuống dưới, v**t v* tấm lưng mảnh mai của y hết lần này đến lần khác.
Cũng muốn lấy mái tóc mềm mại đen bóng của Tạ Trường Sinh quấn quanh ngón tay, bện tóc cho y.
Còn muốn đút cho Tạ Trường Sinh ăn, xem y dùng hàm răng trắng đều cắn lấy bánh ngọt, nhai ngấu nghiến rồi hắn dùng khăn tay lau những vụn bánh còn sót lại trên môi Tạ Trường Sinh.
Nhưng hắn vội vàng trở về, lại thấy Tạ Trường Sinh và Phương Lăng đứng chung một chỗ.
Hai người ngươi nắm tay ta, ta cào lòng bàn tay ngươi.
Ngươi kể một câu chuyện cười, ta trêu chọc vài câu.
Có thể nói là vô cùng hòa thuận.
Nhớ lại trước khi Tạ Trường Sinh bị va đầu, mỗi khi Phương Lăng gặp Tạ Trường Sinh đều sẽ nhìn y với ánh mắt vừa ghê tởm vừa khinh bỉ.
Nhưng bây giờ hắn nhìn Tạ Trường Sinh lại có cả chút thương xót. Cố Phi Y nghĩ, có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn vì mình có mắt nhìn, vật cưng mà hắn chọn rất được lòng người khác.
Nhưng thực tế, hắn chỉ tức giận vì Tạ Trường Sinh lại dám lật bụng với người khác ngoài hắn.
Cố Phi Y buông tay Tạ Trường Sinh ra, hai tay đan vào nhau, cúi người nằm trên thành thùng tắm, cười mỉm nhìn Tạ Trường Sinh: "Nói đi."
Tạ Trường Sinh luống cuống vớt tay áo hắn đang rơi trong nước: "Ướt rồi!"
Cố Phi Y chỉ hỏi: "Nhẫn đâu?"
Tạ Trường Sinh kéo tay áo của hắn: "Trong quần áo, ta tắm đều phải c** q**n áo, chẳng lẽ ngươi tắm không c** q**n áo sao? Ồ, đúng rồi, trong đó có một vấn đề rất gây tranh cãi, đó là khi tắm có nên tháo trang sức không, có người cho rằng khi tắm..."
Cố Phi Y: "..."
Lại bắt đầu rồi.
"Yên lặng đi, tiểu điện hạ."
Cố Phi Y đứng thẳng người, đi đến chiếc ghế thấp nơi Tạ Trường Sinh để quần áo, lật tìm, quả nhiên thấy chiếc nhẫn ngọc trắng kia ở bên dưới, đặt cùng với chuỗi vòng hạt gỗ đàn hương mà Phương Lăng tặng.
Cố Phi Y cầm chuỗi vòng hạt lên trước, mỉm cười ngắm nghía một lúc: "Quả thật là đồ tốt."
Nói rồi lại nhét chuỗi vòng hạt đó vào trong ngực mình.
Tạ Trường Sinh "à" một tiếng: "Bạn ơi, bạn đang ăn trộm à?"
Dừng một chút, Tạ Trường Sinh giơ một ngón tay trong nước lên: "Kẻ trộm trộm trộm đồ, xin đối vế tiếp."
Cố Phi Y: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!