Chương 4: (Vô Đề)

Tạ Hạc Diệu dừng một chút, lại cười rộ lên: "Vậy Nhị hoàng huynh đi cùng đệ."

Tạ Trường Sinh vui vẻ cười lên: "Được."

Tạ Hạc Diệu thật sự ngồi xổm xuống bên mảnh đất bên cạnh Tạ Trường Sinh.

Nhìn Tạ Trường Sinh chà xát đất trong chốc lát, hắn hỏi: "Nấm nhỏ, đệ có đau chỗ nào không?"

Tạ Trường Sinh chỉ chỉ cái mông của mình.

Tạ Hạc Diệu: "......"

Hắn lại hỏi: " Đệ thật sự không nhớ nhị ca à? Vậy đệ còn nhớ hay không......"

Hắn tiến đến bên tai Tạ Trường Sinh, mùi rượu trộn lẫn hương thơm nồng đậm chui vào trong xoang mũi Tạ Trường Sinh, xông đến y muốn hắt xì.

Giọng Tạ Hạc Diệu vẫn mang theo nụ cười, nhưng lại lộ ra một vẻ u ám kỳ lạ: "Đệ còn nhớ chân của ta bị què như thế nào không?"

Bị què thế nào?

Không biết, trong sách lại chưa từng nói qua.

Còn chưa kịp để Tạ Trường Sinh phản ứng, Tạ Hạc Diệu lại cười: "Thôi nào tam đệ, đừng chơi nữa, hoàng huynh có chuyện chính muốn nói với đệ."

"Là về Phương tiểu Hầu gia."

Tạ Hạc Diệu vừa dứt lời, Tạ Trường Sinh đột nhiên đứng bật dậy, lùi về một bên vài bước rồi lại ngồi xổm xuống.

Tạ Hạc Diệu ngẩn ra, cũng đi theo.

Ai ngờ vừa bước một bước, Tạ Trường Sinh như thể tránh thứ gì bẩn thỉu, lại liên tiếp lùi về hướng ngược lại mấy bước.

"Trường Sinh, đệ đang tránh hoàng huynh sao?"

Tạ Trường Sinh bịt tai, khuôn mặt vừa giận dữ vừa tủi thân: "Nấm! Sẽ không! Nói chuyện! Huynh! Đừng nói chuyện với ta! Đừng! Phiền quá đi!"

Tạ Hạc Diệu nhìn vẻ mặt sụp đổ của Tạ Trường Sinh, rốt cục không kìm được cười ha hả.

Hắn không cố gắng giao tiếp với Tạ Trường Sinh nữa, quay sang dặn dò đám cung nhân sau lưng Tạ Trường Sinh: "Chăm sóc tốt nấm chủ tử của các ngươi."

Rồi hắn đứng dậy, dùng cán quạt gõ nhẹ lên đầu Tạ Trường Sinh: "Hoàng huynh đi trước đây."

Cho đến khi rẽ qua hai bức tường cung, Tạ Hạc Diệu đột nhiên nhếch miệng cười.

Trong đầu không ngừng xoay quanh một câu nói - -

Báo ứng không sai.

Báo ứng không sai.

Báo ứng không sai!Tạ Hạc Diệu đi rồi, trong lòng Tạ Trường Sinh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Y biết rõ vừa rồi Tạ Hạc Diệu đang thử mình, nhưng liệu Tạ Hạc Diệu có tin không, y cũng không chắc.

Lại ngồi xổm trên mặt đất chơi đất một lát, chân Tạ Trường Sinh cũng tê dại.

Y ngã thẳng xuống đất, hai mắt nhắm lại, tay gối ra sau đầu: "Ngủ thôi!"

Lập tức có cung nhân đến đỡ y: "Tiểu điện hạ mau dậy, chúng ta về cung ngủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!