Những ngày tiếp theo, Tạ Trường Sinh không thể gặp được Cố Phi Y. Nghe Dương La và những người khác nói chuyện phiếm, nguyên nhân là vì hắn bận tiếp đón sứ giả các nước và các vị thân vương.
Mỗi ngày đều bôn ba qua lại giữa các hành cung, xã giao với những người khác nhau.
Tạ Trừng Kính, Tạ Hạc Diệu, cũng như Phương Lăng, và vài vị quan chức được trọng vọng trong triều cũng vậy, nghe Dương La nói, những người đến thăm hỏi gần như đã đạp gãy ngưỡng cửa.
Vì số người đến quá nhiều và quá bận rộn, Tạ Trừng Kính thậm chí còn tái phát bệnh cũ, ho dữ dội; chân của Tạ Hạc Diệu hình như cũng què nặng hơn bình thường. Chỉ có Dục Tú Cung của Tạ Trường Sinh là vắng vẻ, ít người đến thăm.
Một tiểu cung nữ trong cung giận đến giậm chân: "Bọn họ toàn là kẻ hám lợi, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh! Tiểu điện hạ của chúng ta kém gì người khác? Ngay cả một câu chúc phúc tốt đẹp cũng không đến nói sao? Thật là... thật là..."
Dương La vội vàng bịt miệng tiểu cung nữ này lại: "Suỵt suỵt suỵt, đừng có nói bậy. Truyền ra ngoài chúng ta chỉ có thể ở trong quan tài thôi, ta không muốn chết vào dịp tết đâu."
Tạ Trường Sinh vừa nghe, vừa ôm Tuế Tuế lăn lộn trên giường cười: "Tốt tốt tốt! Ba ngắn một dài chọn dài nhất! Ba dài một ngắn chọn ngắn nhất!"
Dương La ngừng nói, lo lắng nhìn Tạ Trường Sinh: "... Có lúc ta thực sự không biết có phải tiểu điện hạ lại trở nên nghiêm trọng hơn không..."
Tạ Trường Sinh vẫn cười lớn.
Quả thật y rất vui — càng ít người đến thăm y càng chứng tỏ việc y giả ngốc càng thành công.
Y đang vui vẻ tận hưởng sự nhàn nhã. Cười chán chê, Tạ Trường Sinh lại nhảy dựng lên lao đến trước bàn giật lấy giấy, cầm lấy bút nguệch ngoạc viết trên giấy: "Đại ca, qua đây."
Lại lấy một tờ giấy khác, viết: "Nhị ca, đến đây."
Y đưa hai tờ giấy này cho Dương La, bảo nàng mang đi đưa cho Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu.
Hai giờ sau Tạ Trừng Kính đến, hắn dùng khăn che môi: "Khụ... Trường Sinh... khụ, đệ tìm ta sao?"
Tạ Trường Sinh: "Đúng vậy!"
Thấy y cười, mặt Tạ Trừng Kính cũng không khỏi mỉm cười, hắn hỏi: "Tìm ta có chuyện gì? Có muốn thứ gì không? Sách? Đồ ăn? Đồ chơi? Hay muốn ta chơi với đệ? Thời tiết lạnh thế này, e là không nặn được người đất đâu nhỉ?"
Tạ Trường Sinh lắc đầu: "Không phải."
Y kéo Tạ Trừng Kính đến giường mềm, để hắn nằm lên đó, còn chưa đợi Tạ Trừng Kính hỏi đã nhét một miếng quýt vào miệng hắn.
Tiếp đó, Tạ Trường Sinh bế Tuế Tuế đang nằm bên cạnh giường mềm tò mò muốn xem trò vui, nhét vào lòng Tạ Trừng Kính: "Đại ca, sức khỏe không tốt, phải đi ngủ."
Tạ Trừng Kính sửng sốt, rồi bật cười: "Trường Sinh, đệ gọi ta đến chỉ để cho ta ngủ sao?"
Tạ Trường Sinh cười hì hì gật đầu, lại lấy chăn đắp lên người Tạ Trừng Kính.
Tạ Trừng Kính ho khan muốn ngồi dậy, Tạ Trường Sinh lại dùng sức ấn hắn lại: "Ngủ đi! Đại ca ngủ đi!"
Tạ Trừng Kính cứng đầu với y nửa ngày, hắn nói với Tạ Trường Sinh rằng mình không buồn ngủ, lại nói trong phủ còn có việc nhưng Tạ Trường Sinh chỉ có một câu: "Mặt trăng không ngủ huynh không ngủ, tìm giường ICU để ngủ, Quỹ Giọt Nước của huynh nhiều nhất."
(ICU là viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Intensive Care Unit", trong tiếng Việt thường được gọi là Khoa Hồi sức Tích cực hoặc Khoa Chăm sóc Đặc biệt. Quỹ giọt nước là tên của một nền tảng gây quỹ cộng đồng (crowdfunding) ở Trung Quốc, được sử dụng chủ yếu để quyên góp tiền cho các chi phí y tế.)
Tạ Trừng Kính: "..."
Không hiểu.
Nhưng lại cảm thấy rất có lý.
Hắn bất lực, đành thỏa hiệp: "Vậy ngủ một nén nhang thôi, đệ nhớ gọi ta dậy."
Tạ Trường Sinh chớp mắt: "Được."
Mắt Tạ Trừng Kính thâm quầng, hẳn là thực sự mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, phát ra tiếng thở đều đều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!