Chương 38: (Vô Đề)

Tạ Trường Sinh vung vẩy hai tay lên xuống trái phải để thể hiện sự phản đối: "Đừng có chùi mũi lên đầu ta!!!"

Cố Phi Y: "..."

Hắn bị ý nghĩ lố bịch của Tạ Trường Sinh chọc cười, vừa định nói gì đó, thì nghe thấy giọng Phùng Vượng từ ngoài cửa truyền đến.

"Gia, đã đến lúc tới Dưỡng Tâm Điện rồi."

Cố Phi Y khẽ "chậc" một tiếng.

Tết Nguyên Đán sắp đến, trong cung phải tổ chức yến tiệc gia đình, yến tiệc cung đình, còn phải tế trời tế tổ theo lệ.

Đương nhiên lão hoàng đế giao tất cả mọi việc cho hắn làm, theo lý mà nói hôm qua đã phải hoàn thành, nhưng vì chuyện của vị khả hãn kia mà một số việc bị trì hoãn.

Điều này dẫn đến bây giờ vẫn còn nhiều chi tiết vụn vặt đang chờ hắn và Lục bộ thương nghị, tấu chương cũng còn một chồng nhỏ như núi.

Cố Phi Y chậm rãi buông Tạ Trường Sinh ra, giây tiếp theo cảm thấy lòng mình trống rỗng.

Nhìn lại Tạ Trường Sinh, y đã ngồi xổm trở lại trên đất, vươn tay nhặt bông mai đỏ mà y đã ném xuống lúc đầu, lẩm bẩm: "Hoa mai... hoa mai nói sao nhỉ? À, no flower, trời ơi, ta đúng là thiên tài."

(Ban đầu tưởng chơi chữ gì, mà tui hỏi bạn tui thấy không liên quan tới nhau luôn)

Cố Phi Y cầm lấy áo choàng của mình, mặc chỉnh tề rồi đi về phía cửa, còn Tạ Trường Sinh thì đã nằm trên đất vừa cười lớn vừa lăn lộn: "Thiếu niên ly gia lão đại hồi, an năng biện ngã thị hùng thư!... Hữu bằng tự viễn phương lai, tuy viễn tất tru!"

(Tuổi trẻ ra đi, già mới về, không rõ ta là nữ hay nam? Có bạn từ phương xa tới thăm, xa cũng phải phạt

- Câu văn trích từ các bài thơ cổ khác nhau của Trung quốc)

Cố Phi Y: "..."

Đây là cái thứ lộn xộn gì vậy?

Hơn nữa, bé ngốc nhỏ thấy hắn sắp đi, lại vui vẻ đến vậy sao?

Hắn nhướng mày, đột nhiên đổi hướng bước chân: "Tiểu điện hạ đi cùng ta."

Động tác lăn lộn trên đất của Tạ Trường Sinh đột nhiên cứng đờ.

Y chớp mắt, đột nhiên giả vờ giả vịt thở dài: "À, chao ôi! Ngươi lớn như vậy rồi, phải học cách độc lập, đừng bám người."

Bám người?

Hắn sao?

Cố Phi Y cong môi cười nhạt, không nói gì, chỉ quay người lấy áo choàng của Tạ Trường Sinh, mạnh mẽ kéo Tạ Trường Sinh đứng dậy từ dưới đất, mặc vào cho y rồi cứng rắn kéo y cùng mình ra khỏi cửa.

Tạ Trường Sinh vừa ra đến bên ngoài, lập tức cảm thấy lạnh.

Y bất giác muốn chui lại vào trong phòng đang đốt than, nhưng lại bị Cố Phi Y nắm lấy cổ tay, lảo đảo kéo đi về phía trước.

Tạ Trường Sinh cực kỳ tức giận — y không phải đi làm, Cố Phi Y bắt y lôi thôi lếch thếch đi làm gì chứ?

Y làm liều, dứt khoát nhảy lên lưng Cố Phi Y: "Cõng ta!"

Phùng Vượng và các người hầu khác đi theo phía sau không xa giật mình, nhao nhao bước lên mấy bước muốn ngăn cản hành động của Tạ Trường Sinh.

Cố Phi Y nhướng mày, dùng ánh mắt ngăn cản Phùng Vượng và những người khác, lật tay ôm lấy chân Tạ Trường Sinh, kéo y lên cao hơn một chút.

Tạ Trường Sinh cười hì hì ngây ngốc: "Để ta nhổ tóc bạc cho ngươi nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!