Nhà tù phía nam của y bình thường cũng có kha khá người tới nhưng đều là quan chức quyền quý, hiếm khi có chiếc xe ngựa rách nát như vậy đến.
Y còn tưởng lại là kẻ nào đến hóng chuyện.
Vừa định phái người đi đuổi thì thấy một người mặt mày say xỉn lảo đảo, tập tễnh bước ra.
Sử Trí lập tức biết người này là ai — Nhị hoàng tử đương triều, Tạ Hạc Diệu.
Y lập tức chạy nhanh đến, nịnh nọt đưa tay ra muốn đỡ Tạ Hạc Diệu xuống.
Tạ Hạc Diệu nhìn tay y cười nhạt nhẽo: "Không cần nịnh bợ bổn vương."
Nói xong, hắn gạt tay Sử Trí ra, tập tễnh xuống xe: "Người mà các ngươi vừa mới giam vào hai hôm trước, đưa ta đi gặp hắn."
Sử Trí vâng một tiếng, vội vàng quay người dẫn Tạ Hạc Diệu đi vào trong nhà tù.
Trong lòng lại thầm thì.
Không biết người kia rốt cuộc là ai, đã phạm tội gì mà lại bị Chưởng ấn đích thân giam vào đây.
Cũng không biết người kia rốt cuộc biết điều gì, mấy ngày nay, Thái tử, Nhị hoàng tử, các loại người đến thăm không ngớt.
Thôi đi thôi đi, không biết cũng tốt.
Biết quá nhiều là mất đầu đấy.
Sử Trí thu lại suy nghĩ, cắm đầu đi, vì cầu thang quá tối và yên tĩnh, sự chú ý không khỏi đặt vào tiếng bước chân của Tạ Hạc Diệu truyền đến từ phía sau.
Vì chân có thương tích, bước chân của Tạ Hạc Diệu bước nhẹ bước nặng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy khó khăn.
Nhưng dù đi lại khó khăn thế nào, Tạ Hạc Diệu vẫn không bao giờ dùng nạng hay xe lăn..... Rõ ràng đã tự nguyện sa đọa, ngày ngày chìm đắm trong lầu xanh quán rượu, nhưng vẫn còn sót lại chút bất khuất nhỏ bé này.
Thật sự là mâu thuẫn.
Sử Trí đang nghĩ thì nghe thấy giọng say khướt của Tạ Hạc Diệu từ phía sau truyền đến: "Sử đại nhân đang suy nghĩ về bổn vương sao?"
Sử Trí giật mình kinh ngạc trước sự nhạy bén của Tạ Hạc Diệu, miệng thì vội vàng phủ nhận.
May mà Tạ Hạc Diệu không trách tội, chỉ cười cười.
Đợi đến khi đi theo cầu thang xuống đến tầng dưới cùng, thì đến nhà giam giam giữ phạm nhân.
Thấy có người đến, lại là người ăn mặc sang trọng, tuy các phạm nhân không biết thân phận của người này, nhưng có Sử Trí dẫn đường, dù là người mù cũng có thể nhìn ra là quý nhân.
Họ vươn dài cánh tay than khóc: "Quý nhân cứu ta!"
"Thảo dân bị oan!"
"Tiện dân nguyện làm trâu ngựa cho quý nhân!"
Tạ Hạc Diệu nheo mắt cười hì hì, lẩm bẩm: "Làm trâu ngựa? Các ngươi nghĩ các ngươi hữu dụng hơn trâu ngựa sao?"
Cuối cùng khi đến được nơi giam giữ người đó, Tạ Hạc Diệu ra lệnh cho thuộc hạ đưa cho Sử Trí một chiếc hộp gỗ đàn hương nặng trịch, rồi xua tất cả mọi người ra ngoài.
Hắn gọi: "Hô Diên Liêu."
Người đàn ông đang ngồi xổm trên đất trong nhà tù quay đầu lại, người này chính là con trai của vị khả hãn đã bị Cố Phi Y g**t ch*t.
Hắn cùng cha đến cung phụng hoàng đế Đại Chu, giây trước còn đang ca múa vui vẻ trong yến tiệc, giây sau lại được báo rằng cung nhân đã phát hiện thư chứng cứ hắn muốn ám sát hoàng đế trong phòng cha hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!