Y rất khâm phục bản thân vẫn có thể duy trì lý trí phân tích:
Ly rượu đó y chỉ uống một ngụm, cho dù có thuốc, dược tính cũng sẽ không quá lớn.
Phản ứng của y mãnh liệt như vậy, hẳn là do cơ thể khỏe mạnh, máu lưu thông tốt, đẩy nhanh quá trình tuần hoàn của thuốc. Thêm vào đó, từ khi xuyên thư đến nay, y luôn nơm nớp lo sợ. Cái đầu còn đang treo trên dây quần*, làm sao có thời gian mà d*m d*c được.
(: treo trên dây lưng/quai lưng quần — đây là cách mô tả các nhân vật trong truyện võ hiệp mang đầu người như chiến lợi phẩm (thường là địch nhân bị giết).
"Tiểu điện hạ?" Giọng Cố Phi Y cắt đứt suy nghĩ của Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh sực tỉnh, kéo kéo cổ áo, quay đầu nhìn Cố Phi Y: "Ta không sao, chỉ là nóng thôi."
Ánh mắt Cố Phi Y lướt qua xương quai xanh ửng hồng của Tạ Trường Sinh, trực giác mách bảo có gì đó không ổn.
Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Tạ Trường Sinh, rồi lại lật tay dùng bốn ngón tay giữ lấy mạch đập.
Tạ Trường Sinh hỏi: "Ngươi biết bắt mạch sao? Thế nào, ta khỏe như một con trâu đúng không?"
Cố Phi Y không đáp, rủ mắt một lát rồi lại ngẩng lên.
Hắn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tạ Trường Sinh đã ửng hồng, khẳng định nói: "Tiểu điện hạ, người trúng xuân dược rồi."Hắn hỏi Tạ Trường Sinh: "Cảm thấy thế nào, có khó chịu không?"
Vẻ mặt nghiêm túc của Cố Phi Y trông hệt như một bác sĩ già đã làm việc ba mươi năm trong bệnh viện.
Sự gượng gạo và ngượng ngùng trong lòng Tạ Trường Sinh khi thấy Cố Phi Y như vậy cũng tan biến đi không ít.
Y nắm lấy tay áo Cố Phi Y, khi mở miệng nói thì giọng đã bắt đầu khàn: "Ta nóng quá, tim đập loạn xạ, bác sĩ, ngươi nhất định phải cứu ta đó bác sĩ!"
Cố Phi Y: "..."
Hắn rút tay khỏi cổ tay nóng rực của Tạ Trường Sinh, đột nhiên đứng dậy rời đi.
Tạ Trường Sinh không biết Cố Phi Y muốn làm gì, ánh mắt vẫn vô thức dõi theo hắn, chỉ thấy hắn đi đến chỗ không xa lấy một thứ gì đó, rồi quay lại.
Đợi Cố Phi Y đến gần, Tạ Trường Sinh thấy trong tay hắn cầm một chiếc áo choàng màu đỏ sẫm, chính là chiếc mà Cố Phi Y đã mặc khi cùng lão hoàng đế xuất hiện lúc nãy.
Cố Phi Y khoác chiếc áo choàng đó lên người Tạ Trường Sinh, Tạ Trường Sinh được bao bọc bởi một mùi hương mai trắng lạnh lẽo nồng đậm.
"Tiểu điện hạ, ngẩng đầu lên."
Tạ Trường Sinh ngẩng cằm, Cố Phi Y thắt nút áo choàng ở cổ y, những ngón tay lạnh buốt thỉnh thoảng chạm vào làn da cổ Tạ Trường Sinh, lại thấy có chút dễ chịu.
Cố Phi Y thấy Tạ Trường Sinh nheo mắt, biết y đang tham lam sự lạnh lẽo trên ngón tay mình, dùng đầu ngón tay lạnh buốt ấn ấn vào cổ Tạ Trường Sinh, rồi lại đưa cánh tay cho y: "Dậy đi."
Tạ Trường Sinh vịn vào tay Cố Phi Y đứng dậy, Cố Phi Y lại dắt y đi ra ngoài.
Tạ Trường Sinh hỏi Cố Phi Y: "Đi đâu?"
Cố Phi Y chỉ nói: "Tiểu điện hạ theo ta."
Lúc này Tạ Trường Sinh đã nóng hơn lúc nãy, đầu cũng bắt đầu hơi choáng váng, y mơ mơ màng màng đi theo Cố Phi Y một lúc, mới phát hiện mình đã đến chỗ ở của Cố Phi Y.
Cố Phi Y giúp Tạ Trường Sinh cởi áo ngoài rồi đỡ y nằm xuống giường, nói: "Khổ cho tiểu điện hạ, tự mình động tay đi."
Tạ Trường Sinh phản ứng một lúc mới hiểu ý Cố Phi Y, khuôn mặt vốn đã ửng hồng của y giờ lại đỏ bừng lên: "Ta... không cần..."
Cố Phi Y nói: "Vẫn chưa biết dược tính của thuốc này, vì an toàn, đừng cố nhịn, tốt nhất là giải tỏa ra."
"Hay là," Cố Phi Y nói: "Tiểu điện hạ không biết? Cần ta giúp đỡ không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!