Chương 33: (Vô Đề)

Y vừa nghe Cố Phi Y nhắc đến chuyện thái giám cung nữ ban ngày, lại bị hắn xoa tai, nói những lời như "tuổi trẻ khí thịnh", suy nghĩ cũng không khỏi lệch sang hướng đó.

Y lại tưởng Cố Phi Y muốn y thổi cơm chung, trong chốc lát, tim y ngừng đập nửa nhịp.

Nhưng lại không ngờ Cố Phi Y lại muốn hắn làm cha của y.

Tại sao?

Vì hắn muốn Long tử Phượng tôn tôn xưng hắn một tiếng cha? Tận hưởng danh xưng giống như Hoàng đế?

Tạ Trường Sinh không kịp nghĩ nhiều, để che giấu câu "thổi cơm chung" vừa rồi, y ngây ngốc cười nói: "Cha nuôi."

Cố Phi Y lại không nói gì nữa.

Bàn tay hắn đang nắm cằm Tạ Trường Sinh v**t v* làn da y, từ phần cằm mềm mại, nhẹ nhàng vuốt đến tai Tạ Trường Sinh.

Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy d** tai Tạ Trường Sinh, nhẹ nhàng xoa bóp, rồi lại dùng một ngón tay luồn vào lỗ tai Tạ Trường Sinh cạo hai cái.

Vì Tạ Trường Sinh đang ngồi trên đùi hắn, Cố Phi Y có thể cảm nhận rất rõ ràng, cơ thể Tạ Trường Sinh hơi cứng đờ.

Không chỉ cứng đờ, mà còn nghiêng đầu, tránh khỏi ngón tay hắn.

Cố Phi Y không đuổi theo nữa, khẽ vuốt ngón tay nhếch môi cười.

Trong lòng thầm nghĩ quả nhiên hắn không đoán sai.

Điểm yếu vật cưng của y nằm ở tai, nói đến vật cưng, bên tai Cố Phi Y văng vẳng là câu "cha nuôi" vang dội vừa rồi của Tạ Trường Sinh.

Lý do muốn Tạ Trường Sinh nhận mình làm cha nuôi là vì hắn phát hiện từ khi ngủ ở Dục Tú Cung, hắn lo lắng gấp mấy lần so với trước đây.

Lúc thì hắn lo Tạ Trường Sinh chưa lau khô tóc đã ngủ, lúc lại lo Tạ Trường Sinh ngủ quá muộn, lúc lại lo Tạ Trường Sinh ăn gì đó quá nhiều, hay là buổi tối đạp chăn.

Vậy mà hắn lại vui vẻ không ngừng, chỉ thấy thú vị.

Ngay cả khi thấy Tạ Trường Sinh phản ứng cũng thấy thú vị, đây đâu còn giống như nuôi vật cưng nữa.

Sáng nay sau khi nói chuyện vài câu với Phùng Vượng, nghĩ đến Cửu công chúa điện hạ đã nhận Phùng Vượng làm cha nuôi, nhất thời hiểu ra..... So với nuôi vật cưng, hắn giống như đang nuôi con hơn.

Cố Phi Y không khỏi dở khóc dở cười, nhưng nghe Tạ Trường Sinh gọi "cha nuôi", Cố Phi Y lại không thỏa mãn như tưởng tượng.

Ngược lại, có chút gượng gạo.

Hắn nói: "Thôi, đừng gọi ta là cha nuôi nữa, vẫn gọi chủ nhân đi."

Tạ Trường Sinh chớp mắt, mặt đầy vẻ mơ hồ, như không hiểu vì sao Cố Phi Y lại trở mặt.

Nhưng y không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn nói: "Được, chủ nhân."

"Ừm," Cố Phi Y nói: "Gọi thêm hai tiếng nữa."

Một tay Cố Phi Y ôm eo Tạ Trường Sinh, một tay thả lỏng cơ thể ngả lưng vào ghế, khẽ nheo mắt, nghe Tạ Trường Sinh gọi hắn bằng giọng kỳ quặc.

"Chủ nhân↑ chủ nhân↓ chủ nhân↑ chủ nhân↓ chủ nhân↑ chủ nhân↓"

Cố Phi Y dùng tay còn lại xoay chiếc nhẫn đồng trên ngón trỏ.

Bình thường hắn sai Tạ Trường Sinh gọi chủ nhân, đều phải véo cằm y ép buộc, vậy mà sao lại có lúc nghe lời như thế này?

Tâm tư của kẻ ngốc cực kỳ dễ hiểu, không gì khác ngoài việc muốn lảng tránh, khiến hắn quên đi câu nói thổi cơm chung đầy xấu hổ vì hiểu lầm ý hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!