Tạ Hạc Diệu cười y: "Sớm biết mệt rồi, còn muốn bò sao?"
Tạ Trường Sinh hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ thức dậy sẽ buồn ngủ, thì không thức dậy nữa sao?"
Tạ Hạc Diệu: "..."
Tạ Trừng Kính nắm tay thành quyền che miệng, khẽ ho vài tiếng: "Trường Sinh, thân thể sao rồi?"
Tạ Trường Sinh gật đầu, rồi nói: "Đồ mà đại ca ca và nhị ca ca gửi, ta đều nhận được rồi."
Lại quay về phía một người không xa mà gọi: "Đồ mà Phương Lăng ca ca gửi, ta cũng nhận được rồi."
Phương Lăng đang nói chuyện với bạn, nghe thấy tiếng Tạ Trường Sinh, quay đầu nhìn y một cái khẽ gật đầu với y.
Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu nhìn nhau.
Không phải vì đối phương đều đã gửi đồ cho Tạ Trường Sinh giống mình nà là vì biết đối phương cũng không thể đi thăm Tạ Trường Sinh đang bệnh như mình.
—Không phải không muốn, mà là không thể.
Không biết vì lý do gì, hay là hứng thú bất chợt mà Cố Phi Y đã ngủ lại ở Dục Tú Cung liên tiếp mấy đêm.
Hắn còn giúp Tạ Trường Sinh từ chối tất cả các cuộc thăm hỏi, để y an tâm nghỉ ngơi.
Cũng vì thế, không ít đại thần trong triều đều nói, xem ra, Chưởng ấn đây là muốn phò tá tiểu điện hạ ngốc nghếch lên ngôi.
Đương nhiên Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu cũng đã nghe những lời này. Bất kể thật giả, cả hai đều không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.
Từ nhỏ quan hệ của ba người đã không tốt, những ngày gần đây có thể nói là thời gian thân thiết nhất của ba người.
Gặp mặt không còn cãi vã, mà là nói nói cười cười.
Cảm giác này thực sự hiếm có và kỳ diệu. Nhưng vị trí đó, chiếc long ỷ đó giống như một thanh đại đao treo trên đầu ba người.
Không biết chừng lúc nào sẽ chém xuống.
May mắn thay, mặc dù cơ thể lão hoàng đế đã bị rượu sắc tàn phá, nhưng cũng không phải hoàn toàn suy sụp.
Thời gian dành cho ba người họ có lẽ vẫn còn rất nhiều.
Thu lại suy nghĩ, Tạ Hạc Diệu cười dùng ống thuốc lá gõ gõ đỉnh đầu Tạ Trường Sinh, nhìn đôi mắt hỗn loạn, vẻ mặt mơ hồ của y, không nhịn được nói: "Người ta nói tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, nhưng theo nhị ca thấy, nhóc ngốc như đệ cái kiểu ngu mà khôn này mới là hạnh phúc nhất."
Tạ Trường Sinh được khen đến mức lâng lâng, kiêu ngạo ưỡn ngực, còn học theo người khác mà khiêm tốn: "Không dám nhận, không dám nhận. Nhị ca ca mới là kẻ ngu nhất."
Tạ Hạc Diệu: "..."
Tạ Trừng Kính lấy nắm đấm che miệng, quay lưng đi, vai bắt đầu run rẩy, không biết là đang ho hay là cười trộm.
Nói chuyện thêm một lát với Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu, Tạ Trường Sinh kéo họ chơi trò người gỗ, rồi nhân lúc họ đứng yên không động đậy thì tự mình bỏ đi trước.
Khi trở về Dục Tú Cung, Tạ Trường Sinh thấy Cố Phi Y không biết đã đến từ lúc nào, đang ngồi trước bàn chơi một chiếc chong chóng.
Thấy Tạ Trường Sinh trở về, hắn đưa chiếc chong chóng vào tay Tạ Trường Sinh: "Thích không?"
Tạ Trường Sinh cầm chong chóng vung trong không trung, mắt không chớp nhìn cánh quạt quay theo gió, dùng hành động nói cho Cố Phi Y biết y rất thích.
Cố Phi Y đột nhiên vươn tay lấy lại chong chóng.
Tạ Trường Sinh bất mãn nhìn hắn, Cố Phi Y lại dùng chong chóng nhẹ nhàng vỗ hai cái vào mặt y: "Bẩn chết đi được, mau đi rửa sạch sẽ đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!