Chương 31: (Vô Đề)

Mặt lão hoàng đế cách Tạ Trường Sinh chưa đầy một nắm tay, hơi thở phả vào mặt Tạ Trường Sinh rõ ràng đến lạ.

Tạ Trường Sinh chống hai tay xuống bên cạnh định lùi lại, nhưng vô dụng, toàn thân không có chút sức lực nào, hai tay mềm nhũn như sợi mì.

May mắn thay, lão hoàng đế ngồi thẳng dậy, cuối cùng cũng cách Tạ Trường Sinh một khoảng xa hơn.

"Trường Sinh, con bệnh rồi sao?"

Lão hoàng đế vừa hỏi, vừa lén lút ngẩng mắt nhìn Cố Phi Y. Tối nay có quá nhiều chuyện, Vương mỹ nhân chết, đứa con trai trong bụng nàng cũng mất.

Khôn Ninh Cung bốc cháy, hoàng hậu chết trong biển lửa.

Người của Ngô thị đêm đó đã vào cung diện kiến, không phải để đòi lời giải thích, mà là để đề cử một vị hoàng hậu mới vào cung.

Lão hoàng đế chỉ nói chuyện này phải đợi Cố Phi Y trở về rồi mới bàn, khó khăn lắm mới tiễn những người đó đi, để giải tỏa tâm trạng u uất, vốn là tìm mấy vị mỹ nhân Tây Vực, chơi bịt mắt bắt dê.

Nhưng lại nghe nói Tạ Trường Sinh bị bệnh, muốn gặp lão.

Lão hoàng đế không có cảm xúc dư thừa gì, chỉ là cảm thấy mệt mỏi. Nhưng vì là Cố Phi Y sai người truyền lời, lão lại không thể không đến. Dù sao, Cố Phi Y là chim ưng chó săn mà lão tin tưởng nhất. Chỉ là trong lòng ít nhiều cũng có chút bực bội.

Lãp nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Trường Sinh giống hệt A Lan, hỏi như hoàn thành nhiệm vụ: "Bị bệnh thế nào? Đã gọi thái y xem chưa? Hay là ngủ thêm một lát đi nhé?"

Lúc này  Tạ Trường Sinh cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú giật mình khi vừa mở mắt đã bị lão hoàng đế nhảy bổ vào mặt. Y mở miệng nhưng giọng lại khàn đặc, không nói nên lời.

Chỉ biết lắc đầu lia lịa.

Cố Phi Y vốn đang dựa lưng vào bàn, hơi nghiêng người nhìn hai người họ. Thấy cảnh này, cuối cùng cũng không nhịn được nhếch môi cười một tiếng.

Hắn nghe Tạ Trường Sinh gọi cha, còn tưởng y muốn tìm lão hoàng đế. Nhưng không ngờ khi mở mắt nhìn thấy, lại đầy vẻ chống đối.

Lão hoàng đế cũng lơ đãng.

Thấy Tạ Trường Sinh thực sự đau khổ, Cố Phi Y đứng thẳng người tiến lên, nói: "Bệ hạ, muộn rồi, người hãy sớm về nghỉ ngơi đi."

Lời này đúng lúc hợp ý lão hoàng đế, lão lại nói vài câu như "nghỉ ngơi cho tốt" với Tạ Trường Sinh, rồi trở về Dưỡng Tâm Điện.

Cố Phi Y đi tiễn lão hoàng đế, rồi lại quay lại Dục Tú Cung. Thấy Cố Phi Y đến, không cần hắn nói, cung nhân hầu hạ bên cạnh đã quen thuộc lui xuống.

Có lẽ từ lúc vừa tỉnh dậy Tạ Trường Sinh đã không ngủ lại, lúc này trông có tinh thần hơn rất nhiều, đang ngồi dậy, hai tay ôm bát, từ từ uống thuốc bắc do thái y sắc xong mang đến.

Thuốc hẳn là rất đắng, uống một ngụm, mặt lại nhăn lại một cái.

Đợi uống hết thuốc, Tạ Trường Sinh cũng cạn hết sức lực, yếu ớt thở dài một hơi, trượt trở lại vào trong chăn.

Cố Phi Y tiến lên, vươn tay đặt một thứ gì đó vào môi Tạ Trường Sinh. Tạ Trường Sinh ngây ngốc nhìn lên trần nhà, cho đến khi Cố Phi Y bảo y há miệng, lúc này mới ngậm thứ đó vào miệng.

Cố Phi Y cảm thấy một vật khô ráo, nóng bỏng, mềm mại lướt qua đầu ngón tay mình.

Một lát sau, Cố Phi Y nghe thấy Tạ Trường Sinh chậm chạp nói: "À, ngọt."

"Là ô mai."

Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng.

Cố Phi Y lấy ra một chiếc khăn tay trắng muốt, thỉnh thoảng lau lau ngón tay mình, đột nhiên nói: "Tiểu điện hạ bị bệnh đúng là long trọng, hại ta thức trắng cả đêm."

Tạ Trường Sinh lập tức cảm thấy có lỗi với hắn.

Y cảm ơn Cố Phi Y: "Tuyệt sắc nhân gian Cố Phi Y! Mỹ nam nhân gian Cố Phi Y! Vai rộng eo thon chân dài! Sao trời rơi xuống trần, không bằng Cố Phi Y ở bên!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!