Đôi mắt dài hẹp của Cố Phi Y cong lên: "Ta đã cắn rồi, tiểu điện hạ muốn sao?"
Nói rồi, hắn còn như khiêu khích, lại cắn lấy đầu ngón tay Tạ Trường Sinh lần nữa. Lần này lực không mạnh như lúc nãy, Tạ Trường Sinh cảm thấy một vật mềm ướt l**m nhẹ đầu ngón tay mình.
Y quan tâm hỏi Cố Phi Y: "Ngươi có biết trên tay người có bao nhiêu vi khuẩn không?"
"Ta không biết tiểu điện hạ đang nói gì."
Cố Phi Y tùy ý đáp một tiếng, lật người xuống giường.
Lúc này Tạ Trường Sinh mới chú ý thấy tóc Cố Phi Y đang xõa ra, mái tóc đen nhánh như thác nước rủ xuống sau lưng Cố Phi Y, đung đưa ở ngang eo.
Tạ Trường Sinh thở dài: "Tóc dài, của hồi môn tốt nhất của đàn ông."
Cố Phi Y: "..."
Hắn không để ý đến những lời nói nhảm của Tạ Trường Sinh, sai người mang đến nước sạch và thức ăn.
Thay quần áo và búi tóc xong, lúc này mới nhận ra Tạ Trường Sinh đã im lặng rất lâu. Quay đầu nhìn lên giường, mới thấy Tạ Trường Sinh đang cuộn tròn trong chăn, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Vừa nghĩ đến lúc hắn về Tạ Trường Sinh đang ngủ, hắn thức dậy Tạ Trường Sinh vẫn còn ngủ.
Không hiểu sao, trong lòng Cố Phi Y dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả.
Hắn đi về phía giường, vươn tay vỗ vỗ mặt Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ, dậy đi."
Gọi mấy tiếng liền, Tạ Trường Sinh mới mơ mơ màng màng mở mắt ra. Thấy Tạ Trường Sinh còn muốn ngủ tiếp, Cố Phi Y lại không cho y cơ hội đó, trực tiếp nhấc y dậy khỏi giường.
Hắn giúp Tạ Trường Sinh mặc quần áo, rồi vắt khăn bông đi lau mặt cho y. Cuối cùng Cố Phi Y để Tạ Trường Sinh ngồi trước bàn, hắn lấy cháo cá, múc một muỗng, thổi thổi rồi đút cho Tạ Trường Sinh.
Hai muỗng cháo xuống bụng, cuối cùng Tạ Trường Sinh cũng tỉnh táo lại, y vươn tay: "Ngươi cũng ăn đi, ta tự làm được."
Cố Phi Y lại giơ cao cánh tay, không cho Tạ Trường Sinh chạm vào: "Ta vẫn thích nhìn tiểu điện hạ ăn hơn."
Tạ Trường Sinh bất lực.
Đợi ăn xong cháo, Cố Phi Y lấy khăn lau miệng cho Tạ Trường Sinh. Những ngón tay lạnh lẽo lướt qua đôi môi Tạ Trường Sinh qua lớp khăn mềm mại, Cố Phi Y đột nhiên nói: "Tiểu điện hạ có nhớ Vương mỹ nhân không?"
Tạ Trường Sinh ngây ngốc: "Mỹ nhân, đã gặp không ít. Họ Vương, thì biết. Nhưng Vương mỹ nhân, là ai?"
"Là một vị trong hậu cung của Bệ hạ." Cố Phi Y nói: "Nàng ấy có thai rồi."
"Thái y và không ít đại thần đều cho rằng Vương mỹ nhân sẽ sinh hạ hoàng tử, tiểu điện hạ nghĩ sao?"
Cố Phi Y thu tay về chậm rãi gấp chiếc khăn lại, rồi ngẩng mắt nhìn Tạ Trường Sinh.
"Nếu thật sự là một hoàng tử," Cố Phi Y nói: "E rằng sự cưng chiều của Bệ hạ, sự cưng chiều mà Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử dành cho tiểu điện hạ, từ nay sẽ bị chia đi mất một nửa."
Cố Phi Y nói xong, im lặng chờ đợi phản ứng của Tạ Trường Sinh. Không phải vì muốn nghe Tạ Trường Sinh đưa ra chủ ý. Một đứa trẻ đần độn có thể có chủ ý gì chứ?
Hắn chỉ đơn thuần tò mò phản ứng của Tạ Trường Sinh thôi.
—Sẽ khóc? Sẽ làm loạn?
Hay là vui mừng?
Cố Phi Y thích thú nhìn chằm chằm mặt Tạ Trường Sinh.
Thấy Tạ Trường Sinh không trả lời, Cố Phi Y lại giống như một con dã thú đang trêu chọc con mồi, nới lỏng miệng: "Đương nhiên, nếu tiểu điện hạ không thích, ta là chủ nhân cũng sẽ không ngồi yên không làm gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!