Chương 3: (Vô Đề)

Các ngự y vội vã đến nỗi hận không thể biến một người thành ba.

Khoảng ba mươi người già, một nhóm sắc thuốc cho lão hoàng đế đột nhiên ngất xỉu. Một nhóm khác khám bệnh cho thái tử Tạ Trừng Kính vừa thổ huyết, nhóm còn lại thì vây quanh hỏi han Tạ Trường Sinh.

Cảnh tượng lúc đó thật hỗn loạn.

Trọn vẹn giằng co nửa canh giờ, lão hoàng đế từ từ tỉnh lại.

Tỉnh lại chuyện thứ nhất chính xác nhận tình huống của Tạ Trường Sinh qua ngự y.

Khi nghe tin đứa con út mà lão yêu thương nhất thực sự đã trở thành một kẻ ngớ ngẩn, hoàng đế liền ôm chặt Tạ Trường Sinh vào lòng, nước mắt tung hoành.

"Trường Sinh, Trường Sinh của trẫm… sao con lại ra như này…"

Tạ Trường Sinh nằm trong lòng hoàng đế, đôi mắt mờ mịt, miệng lẩm bẩm: "Ta là cha ông, ta là cha ông, ta là cha ông… Ta là cha ông…"

Nước mắt lão hoàng đế càng chảy dữ dội.Khi mọi việc tạm lắng xuống thì đã qua nửa canh giờ. Tạ Trừng Kính ngừng ho, hoàng đế mắt đỏ hoe được đỡ nằm xuống giường. Chỉ có Tạ Trường Sinh vẫn lẩm bẩm không ngừng.

Lão hoàng đế mệt mỏi hỏi nguyên nhân bệnh.

Ngự y đáp mà cơ thể run rẩy như cái sàng, nói với lão hoàng đế: "Tiểu điện hạ bị nước xâm nhập vào não, lại thêm cú va đập sau gáy nên mới …"

Lão hoàng đế bực bội ngắt lời ông: "Còn có khả năng khôi phục hay không?"

"Nếu tĩnh dưỡng tốt......"

"Trẫm nuôi các ngươi để nghe những lời vô ích này sao?!" Hoàng đế đột nhiên nổi giận: "Phế vật, tất cả đều là phế vật! Đưa hết ra ngoài chém đầu cho trẫm!"

Nghe vậy, Tạ Trừng Kính đột nhiên đứng lên: "Phụ hoàng... Ngụy thái y đã ở trong cung hơn ba mươi năm, y thuật cao minh, tâm địa nhân hậu..."

Lời cầu xin còn chưa nói ra một nửa, lão hoàng đế lại thay đổi sắc mặt.

Lão lạnh như băng nhìn Tạ Trừng Kính: "Thái tử cảm thấy trẫm sai rồi."

Sắc mặt Tạ Trừng Kính cứng đờ.

Lão hoàng đế giơ tay lên, lập tức có người tiến lên đỡ cánh tay lão dậy.

Lão hoàng đế rút bảo kiếm đầu giường ra, muốn đâm về phía Thái y cầm đầu.

Tạ Trường Sinh cụp mắt, tâm tình phức tạp.

Trong sách, Tạ Trường Sinh đã đọc qua về sự tàn bạo của hoàng đế. Người này xử tử không ít mạng người, còn không ngừng đưa các nữ tử vào cung. Nhưng khi những dòng chữ trong sách biến thành hiện thực trước mắt, Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy ghê tởm.

Ngay khi kiếm của lão hoàng đế sắp đâm vào ngực lão thái y, Tạ Trường Sinh đột nhiên cười ha hả.

Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía y.

Cũng không biết tiểu hoàng tử chợt biến thành ngu ngơ này đến tột cùng là phát hiện chuyện gì thú vị, mới có thể cười thành như vậy.

Ngửa tới ngửa lui không nói, cả người trực tiếp ngã xuống đất.

Theo động tác của Tạ Trường Sinh, đồ trang sức trên người đinh đinh đương hòa cùng tiếng cười khàn khàn, bất giác khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Không đợi người hỏi y, Tạ Trường Sinh lại đột nhiên khóc lớn lên.

Nước mắt theo mắt y vội vàng lưu lại, làm ướt rồi đỏ đuôi mắt y, khiến dung mạo vốn đã tuyệt mỹ càng thêm kinh tâm động phách.

Thấy Tạ Trường Sinh khóc, lão hoàng đế nhất thời đau lòng không chịu được, "leng keng" một tiếng ném kiếm ôm lấy Tạ Trường Sinh: "Trường Sinh, Trường Sinh, con làm sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!