Chương 29: (Vô Đề)

Cố Phi Y đáp: "Ta bận lắm, nào có rảnh mà giận dỗi với tiểu điện hạ?"

Nói rồi, Cố Phi Y ném chiếc khăn bông trong tay, dùng tay véo cằm Tạ Trường Sinh, dừng một chút rồi nói: "Chỉ là một vật cưng không thân cận với người như vậy, khiến ta thấy hơi phiền rồi. Trong lòng cứ không ngừng nghĩ, chủ nhân như ta, còn có cần thiết phải tiếp tục làm nữa không?"

Tạ Trường Sinh suýt nữa bị hắn làm cho choáng váng.

Thế là y quyết định làm Cố Phi Y cũng choáng váng một phen.

Y khẽ ngẩng đầu, ghé sát vào tai Cố Phi Y, thì thầm: "Ta và anh trai chạy trên đường đua hình tròn, hai người xuất phát cùng lúc từ cùng một điểm theo hai hướng ngược nhau, cứ 30 giây lại gặp nhau một lần. 25 phút sau anh trai đuổi kịp ta và chạy nhiều hơn ta 20 vòng. Hỏi khi anh trai đuổi kịp ta, ta đã chạy được bao nhiêu vòng?"

Cố Phi Y: "..."

Cố Phi Y nhìn chằm chằm Tạ Trường Sinh, đáy mắt không thể hiện cảm xúc gì, khóe miệng cười lại càng lạnh lẽo hơn.

Ánh mắt hắn rơi trên cổ Tạ Trường Sinh, chiếc cổ trắng nõn mảnh mai kia vì vừa được hắn lau, nhìn còn có vẻ ẩm ướt. Cố Phi Y đột nhiên muốn nắm lấy tay, dọa dẫm vật cưng.

Hắn còn muốn nhấc bổng Tạ Trường Sinh lên, đánh mạnh hai cái vào mông y.

Nhưng còn chưa đợi Cố Phi Y có bất kỳ hành động nào, Tạ Trường Sinh lại nhân lúc hắn đang phân tâm, đứng ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Y tiến một bước, đến trước mặt Cố Phi Y rồi đột nhiên ngồi xuống đùi hắn.

Có lẽ là do chạm vào vết thương trên đùi, Tạ Trường Sinh loạng choạng hai cái, suýt chút nữa ngã khỏi đùi hắn.

Cố Phi Y vươn tay ôm lấy eo Tạ Trường Sinh. Đợi Tạ Trường Sinh ngồi vững, Cố Phi Y lạnh lùng cười một tiếng: "Tiểu điện hạ đang làm gì vậy?"

Tạ Trường Sinh không trả lời, thậm chí có thể còn không nghe thấy câu hỏi của Cố Phi Y, y bị chiếc thẻ bài treo ở eo Cố Phi Y thu hút sự chú ý, đang vươn tay kéo. Cố Phi Y lại khẽ "chậc" một tiếng, nhưng không hỏi thêm.

Tay hắn v**t v* lưng Tạ Trường Sinh lúc có lúc không, dường như Tạ Trường Sinh cảm thấy thoải mái, không lâu sau đã đặt cằm nhọn lên vai Cố Phi Y.

Cố Phi Y khinh thường cười một tiếng, tay phải hắn không dừng lại, tiếp tục vuốt dọc lưng Tạ Trường Sinh. Tay trái thì cầm lấy tay Tạ Trường Sinh, xoay chiếc nhẫn ngọc trắng trên ngón giữa y.

Chiếc nhẫn ngọc trắng hơi tuột xuống một chút, Cố Phi Y thấy vết hằn màu hồng nhạt trên ngón tay Tạ Trường Sinh.

Cố Phi Y nheo mắt lại.

Tạ Trường Sinh đột nhiên bắt đầu nói.

"Chân của ta, đã đóng vảy rồi."

"Ta không nhịn được cậy ra một cái, chảy máu rồi."

"Một lát sau lại đóng vảy rồi."

"Ta không nhịn được lại cậy ra một cái nữa."

"Lại chảy máu rồi."

"Một lát sau lại đóng vảy rồi."

Tạ Trường Sinh cảm thán: "À, tiểu cầu thật thần kỳ."

Cố Phi Y: "..."

Tay phải đang vuốt lưng Tạ Trường Sinh nhấc lên, ấn mạnh một cái vào gáy Tạ Trường Sinh, dùng lực mang tính trừng phạt: "Ngậm miệng lại, tiểu điện hạ."

Tạ Trường Sinh lại im lặng.

Cố Phi Y cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ Tạ Trường Sinh trong vòng tay. Hắn không biết Tạ Trường Sinh có nhận ra sự bất mãn của hắn nên cố ý ngồi lên người hắn để dỗ dành, hay chỉ là hứng thú bất chợt mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!