Đối mặt với câu hỏi của Cố Phi Y, Tạ Trường Sinh trước tiên trả lời, sau đó lại hỏi: "Rõ ràng là ta ngồi trên lưng ngựa, tại sao lại là ta bị thương? Vậy rốt cuộc đây là người cưỡi ngựa, hay ngựa cưỡi người?"
Cố Phi Y: "..."
Hỏi hay lắm, rất có thiện ý.
Lần sau không được hỏi nữa.
Hắn đặt Tạ Trường Sinh xuống đất, thấy y chống tay vào tường, đứng lảo đảo, lông mày nhăn lại: "Sao không nói sớm?"
Tạ Trường Sinh hít một hơi khí lạnh: "Ta cũng vừa mới phát hiện ra."
Cố Phi Y khẽ "chậc" một tiếng, gọi cung nhân, dặn họ chuẩn bị kiệu mềm. Tạ Trường Sinh lại ngây ngốc hỏi: "Làm gì?"
"Làm gì?" Cố Phi Y nhẹ nhàng lặp lại.
Hắn nghĩ thầm vật cưng bị va vào đầu một cái, đến cả việc bị thương cần nghỉ ngơi và dùng thuốc cũng không biết, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm xúc muốn thở dài. Hắn nói: "Đương nhiên là về tẩm cung nghỉ ngơi bôi thuốc."
Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng: "Nhưng ta còn chưa ăn xong bữa tối."
Đôi mắt dài hẹp của Cố Phi Y nheo lại: "Có ta ở đây, đương nhiên tiểu điện hạ sẽ không bị đói."
Cung nhân khiêng kiệu mềm dừng trước mặt hai người, Cố Phi Y hơi cúi người đưa cánh tay cho Tạ Trường Sinh, để y vịn lên kiệu.
Đợi Tạ Trường Sinh lên rồi, Cố Phi Y cũng ngồi lên.
Tạ Trường Sinh hỏi: "Cố Phi Y, ngươi về cùng ta sao?"
Cố Phi Y nói: "Đương nhiên."
Lúc đầu Cố Phi Y ngồi bên cạnh Tạ Trường Sinh, thấy y đau đến mức không yên liền đổi sang ghế ngồi bên cạnh. Hắn trải hai chiếc khăn tay trắng muốt lên đầu gối mình, rồi cúi người nắm lấy mắt cá chân Tạ Trường Sinh, đặt chân y lên đầu gối mình: "Tiểu điện hạ, như vậy thoải mái hơn chứ?"
Tạ Trường Sinh cẩn thận cảm nhận một chút: "Khá hơn rồi."
Cố Phi Y như nhớ ra điều gì: "Lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, cũng bị cọ xát ở đùi."
Tạ Trường Sinh ngây ngốc chớp mắt, cũng không biết có hiểu hay không.
Cố Phi Y cũng không bận tâm Tạ Trường Sinh có đang nghe hay không, tay hắn tùy ý đặt trên bắp chân Tạ Trường Sinh, những ngón tay thon dài vô thức xoa bóp bắp chân Tạ Trường Sinh.
Như đang chìm đắm trong ký ức.
Tạ Trường Sinh lại biết hắn đang nghĩ gì. Trong nguyên tác có nhắc đến, lần đầu tiên Cố Phi Y cưỡi ngựa là cùng cha mẹ. Hẳn là hắn đang nhớ cha mẹ mình rồi.
Tạ Trường Sinh vươn tay vỗ vỗ Cố Phi Y, cố gắng an ủi: "Hì hì, điều đó chứng tỏ ngươi cũng bị ngựa cưỡi rồi."
Cố Phi Y: "..."
Lời này vừa nói ra, Cố Phi Y quả nhiên không còn buồn nữa.
Không những không buồn, mặt còn đen lại, nhìn chằm chằm Tạ Trường Sinh, cười càng đáng sợ hơn.
Tạ Trường Sinh huýt sáo làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay mặt đi. Một nén nhang sau, kiệu đến tẩm cung của Tạ Trường Sinh.
Cố Phi Y xuống kiệu trước, vừa quay đầu lại, thấy Tạ Trường Sinh đang theo sau mình, vịn thành kiệu, run rẩy muốn nhảy thẳng xuống.
Cố Phi Y nhìn chằm chằm Tạ Trường Sinh một lúc, tuy vật cưng của hắn quý giá xinh đẹp, được người ta nuông chiều, nhưng lại không làm mình làm mẩy.
Chân đau cũng không biết chủ động nói, cứ thế im lặng chịu đựng. Nếu không phải hắn phát hiện, Cố Phi Y không nghi ngờ gì, Tạ Trường Sinh sẽ không chủ động nói ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!