Chương 23: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương nhiên Tạ Trường Sinh sẽ không nói cho hắn biết phát hiện của mình. Chỉ nói: "Cố Phi Y, con chó nhỏ của ta. Ngươi đã hứa sẽ tặng ta chó nhỏ, ta mới nghe lời ngươi."

Mặc dù đã nói ra, nhưng Tạ Trường Sinh trong lòng cũng hiểu rõ.

"Sẽ tặng chó nhỏ cho y" có lẽ là thủ đoạn trì hoãn của Cố Phi Y. Chỉ cần con chó nhỏ không ở trong tay y, Cố Phi Y có thể dùng lý do này để khống chế y mãi mãi.

Quả nhiên Cố Phi Y nói: "Đừng vội."

Hắn cầm một chiếc khăn tay trắng muốt, thong thả lau miệng cho Tạ Trường Sinh. Đầu ngón tay lạnh lẽo cách lớp khăn mềm mại ấn lên miệng Tạ Trường Sinh, lau đi lau lại mấy lượt Cố Phi Y mới hài lòng rụt tay về: "Vài ngày nữa bệ hạ sẽ đi săn mùa thu. Đợi khi về, ta sẽ đích thân mang chó nhỏ của điện hạ đến tặng điện hạ."

Tạ Trường Sinh ngây người "ồ" một tiếng nhưng trong lòng lại cố gắng nhịn cười.

Lão hoàng đế chìm đắm trong tửu sắc, cơ thể đã sớm bị rỗng ruột.

Ba người con trai, một kẻ bệnh tật, một kẻ què, một kẻ ngốc.

Săn mùa thu ư?

Cái này thì săn kiểu gì đây?

Cố Phi Y không biết Tạ Trường Sinh đang nghĩ gì trong lòng, suy nghĩ một lát, bàn tay khẽ vỗ vỗ vào đùi mình: "Lại đây."

Tạ Trường Sinh ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu: "Đi đâu?"

"Lại đây, ngồi lên đùi ta."

"Ta có lời muốn dặn dò tiểu điện hạ."

Tạ Trường Sinh lập tức lắc đầu lia lịa như trống bỏi: "Không muốn."

"Không muốn chó nhỏ nữa sao?"

"Muốn."

"Vậy thì lại đây."

"Không muốn."

Suy nghĩ của nhóc ngốc này cũng khá mạch lạc đấy chứ.

Cố Phi Y lười đôi co với Tạ Trường Sinh, trực tiếp kéo cổ tay Tạ Trường Sinh, cưỡng ép y ngồi lên đùi mình.

Trọng lượng nhẹ nhàng, nhiệt độ cơ thể ấm áp.

Trong mắt Cố Phi Y lóe lên vẻ vui thích, hắn để Tạ Trường Sinh nghiêng người ngồi trên đùi mình, giơ tay nắm lấy một lọn tóc của Tạ Trường Sinh chia thành bốn phần bằng nhau rồi thong thả tết bím cho y.

Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi qua, lay động bóng cây qua lại. Giọng nói chậm rãi của Cố Phi Y vang lên: "Bệ hạ sẽ lâm triều vào ngày kia."

"Tiểu điện hạ nhất định phải nhớ..."

"Nhớ không được bò lung tung trên đất nữa."

"Không được đột nhiên la hét, khóc lóc."

"Không được thì thầm to nhỏ với người bên cạnh."

"Không được đột nhiên rời đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!