Chương 22: (Vô Đề)

Thế nhưng Tạ Trường Sinh vẫn chưa muốn về, Tạ Hạc Diệu bèn nói sẽ dẫn Tạ Trường Sinh đi dạo bên ngoài.

Bước đi trong khu chợ sầm uất, hai bên đường những quầy bán đồ ăn vặt, bán trang sức, bán son phấn, bán quần áo giày dép, bán tranh chữ nối tiếp nhau.

Tạ Trường Sinh nhìn đâu cũng thấy mới lạ, đi mãi dừng mãi, thấy gì cũng muốn chạm tay vào sờ thử.

Y dừng lại trước một quầy trang sức, cầm lên một chiếc nhẫn đồng buộc chỉ đỏ. Y cũng từng có một chiếc nhẫn kiểu dáng tương tự.

Chỉ có điều là bằng vàng.

Đó từng là của bà ngoại, sau khi bà ngoại qua đời thì để lại cho mẹ, mẹ đeo bị rộng nên dùng chỉ đỏ quấn mấy vòng bên trong nhẫn.

Sau này mẹ mất thì nó thành của y.

Nhất thời Tạ Trường Sinh có chút hoảng hốt.

Khi tỉnh táo lại, Tạ Trường Sinh cảm thấy Tạ Hạc Diệu và Phương Lăng đều đang nhìn mình một cách kỳ lạ.

Tạ Hạc Diệu hỏi: "Nhóc ngốc, đệ thích cái này sao?"

Tạ Trường Sinh không trả lời, cười hì hì đưa chiếc nhẫn lên miệng.

Ông chủ quán vốn tưởng có khách đến, giật mình hoảng hốt đứng dậy định ngăn lại.

Tạ Hạc Diệu cũng vội nói: "Mau đặt xuống, cái này không ăn được!"

Một bàn tay nhanh chóng vươn tới, giật lấy chiếc nhẫn trong tay Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh nhìn bàn tay trống rỗng của mình, ngơ ngác quay đầu lại.

Y nhìn thấy Phương Lăng nhíu mày: "Đừng cái gì cũng đưa vào miệng! Cái này không ăn được!"

Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng.

Y lại quay đầu nhìn Tạ Hạc Diệu: "Nhị ca ca, ta có thể mua cái này không?"

Tạ Hạc Diệu nói: "Chỉ là một chiếc nhẫn thô kệch, mua nó làm gì? Lát nữa nhị ca sẽ tặng đệ mấy chiếc tốt hơn."

Tạ Trường Sinh lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Gì cơ? Nhị ca muốn tặng ta rất nhiều vàng bạc và rất nhiều thứ vui? Vậy ta không cần cái này nữa."

Tạ Hạc Diệu: "... Đệ nghe bằng tai nào thế?"

"Bốn tai ta đều nghe thấy hết."

"..."

Thấy Tạ Hạc Diệu lại giơ quạt gấp lên, Tạ Trường Sinh cười hì hì định nhảy lên lưng hắn.

Lại thấy Phương Lăng vươn tay, đưa một nắm tiền đồng cho ông chủ quán: "Cái này, ta mua."

Hắn nhặt chiếc nhẫn đồng đó lên, ném cho Tạ Trường Sinh: "Đây."

Tạ Trường Sinh cầm chiếc nhẫn: "Cảm ơn anh bạn của ta, chúc anh bạn sống lâu trăm tuổi."

Phương Lăng: "..."

Hắn dở khóc dở cười giật giật khoé miệng: "Không có gì."

Tạ Trường Sinh cười một cái, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng lại hít hít mũi, nhìn sang bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!