Kẻ ngốc chia làm nhiều loại.
Thần trí không rõ.
Nói năng lảm nhảm.
Có khuynh hướng đả thương người.
Có khuynh hướng tổn thương mình......
Trong số vô vàn loại kẻ ngốc ấy, mục tiêu của Tạ Trường Sinh là trở thành một kẻ ngốc mà:
Một người không đả thương người, không đả thương mình, không có tính công kích.
Nhìn qua thì ngươi nghĩ y là người bình thường, nhưng khi y mở miệng là biết ngay não của người này có vấn đề, đến mức chẳng ai thèm chấp với người ngốc như y.
Nói khó cũng khó.
Nói đơn giản cũng đơn giản.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, Tạ Trường Sinh cũng thường bị nói là đầu óc khác người."Điện hạ, điện hạ, nô tỳ nói gì ngài có nhớ không?"
Hoàng đế nghe tin đứa con trai nhỏ yêu quý nhất bị ngã xuống nước, lập tức ban ba câu khẩu dụ, thúc giục Tạ Trường Sinh đến Dưỡng Tâm Điện diện thánh.
Cung nữ Dương La bên người Tạ Trường Sinh vừa giúp y mặc bộ y phục sạch sẽ, vừa lo lắng treo những món trang sức quý giá có giá trị liên thành lên thắt lưng của y, vừa hỏi Tạ Trường Sinh đầy lo lắng.
Tạ Trường Sinh gật gật đầu.
"Vậy, điện hạ, ngài nói xem, ngài đã đồng ý với nô tỳ điều gì?"
Tạ Trường Sinh mân mê viên đá hồng ngọc trên thắt lưng, cười ha hả: "Nếu phụ hoàng hỏi ta làm sao mà trở nên ngốc nghếch, ta sẽ nói... sẽ nói…"
Tạ Trường Sinh đang nói nửa chừng thì bất ngờ dừng lại, ừm cả nửa ngày, rồi đột nhiên nhớ ra, vỗ tay cười lớn: "Ta sẽ nói là Dương La đẩy ta xuống, để phụ hoàng không phạt người khác."
Dương La thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại cổ áo của Tạ Trường Sinh: "Đúng vậy, điện hạ, cứ nói như thế."
Hai cặp thái giám và cung nữ được phái đi theo kiệu của Tạ Trường Sinh, nhìn theo bóng dáng y khuất xa, nụ cười trên mặt Dương La cũng nhạt dần.
"Dương La tỷ tỷ..."Tỷ muội thường trò chuyện cùng nàng mắt đỏ hoe: "Rõ ràng là tiểu điện hạ tự trượt chân ngã xuống nước, tỷ tỷ cần gì phải…"
Dương La lắc đầu.
Hoàng đế rất yêu thương đứa con trai nhỏ này, nhưng nếu biết cung nữ không chăm sóc cẩn thận để y trượt chân ngã xuống nước, nếu bị hoàng thượng biết, cả cung điện này sẽ phải mất mạng!
Trong cung này có ai sống dễ dàng đâu, còn không bằng để cho một mình nàng gánh vác toàn bộ.
Không phải người ta thường nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp sao?
Nếu thực sự nàng có thể dùng mạng của mình để cứu mạng của nhiều người như vậy, thì cũng coi như tích đức.
Nghĩ tới đây, Dương La chắp tay trước ngực, thành kính nguyện cầu trời cao: "Nếu ta thật sự có âm đức lớn đến vậy, lạy trời, lạy Phật, Quan Thế m Bồ Tát, xin bảo hộ cho tiểu nữ kiếp sau được ăn sung mặc sướng, mặc vàng đeo bạc, đẹp như tiên trên trời có được không…"
Sau khi cầu nguyện xong, lại rút hai cây trâm từ trên đầu xuống, tháo vòng tay trên cổ tay ra, giao cho tỷ muội: "Nhớ kỹ, nếu ta chết, quan tài phải làm bằng gỗ đàn hương nhé."
Gỗ đàn hương chống mối mọt, lại có mùi thơm, nằm trong đó chắc chắn sẽ thoải mái.Bên này, Tạ Trường Sinh đương nhiên không thể để mặc cung nữ của mình bị phạt.
Y chống tay lên má ngồi trong kiệu suy nghĩ một lúc, rồi nảy ra một ý tưởng trong lòng.
Dù y có thực sự ngốc nghếch, thì y vẫn là đứa con trai được hoàng đế yêu thương nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!