Tạ Trường Sinh há miệng, ngốc nghếch mơ màng nhìn Cố Phi Y.
Một chiếc lá đỏ nhẹ nhàng rơi từ cành cây xuống, lượn vài vòng trong không trung trước khi đáp nhẹ lên vai Cố Phi Y.
Cố Phi Y cúi đầu, giơ tay quét lá đỏ xuống.
Lại nhìn về phía Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ?"
Tạ Trường Sinh đắn đo không rõ dụng ý của Cố Phi Y, sợ câu trả lời của mình khiến đối phương không hài lòng. Sau khi suy nghĩ một chút thì y chọn cách trả lời an toàn nhất:
"Một vạn người có một vạn cách nhìn về hạnh phúc. Có thể… có thể muội ấy thấy mình hạnh phúc, nhưng người khác không nghĩ vậy. Hoặc có thể muội ấy không thấy hạnh phúc, nhưng người khác lại nghĩ muội ấy hạnh phúc. Cũng có thể muội ấy hạnh phúc, mà cũng có thể không…"
Cố Phi Y: "……"
Cố Phi Y vô thức giơ tay lên, xoa xoa thái dương đang đau.
Môi mỏng khẽ mở, mắng một câu: "Ngu xuẩn."
Đương nhiên ngu xuẩn ở đây là Tạ Trường Sinh.
Nhưng Cố Phi Y cũng chẳng thông minh hơn là bao, nếu không tại sao lại bàn luận với Tạ Trường Sinh về vấn đề này?
Tạ Trường Sinh mờ mịt nhìn hắn: "Ngu xuẩn? Ai cơ? Nào có ngu xuẩn đâu?"
Cố Phi Y cong khóe môi, sâu kín hỏi: "Tiểu điện hạ cảm thấy thế nào?"
Tạ Trường Sinh chớp mắt, cười hề hề: "Chắc chắn không phải ta, ta thông minh lắm mà."
Cố Phi Y: "……"
Cố Phi Y không muốn tiếp tục tranh luận vô ích về việc ai là kẻ ngu xuẩn nữa, hắn quay đầu nhìn một cái về phía ma ma, ra hiệu bảo bà bế tiểu công chúa đang nằm trong lòng Tạ Trường Sinh đi.
Ma ma lập tức tiến lên.
Nói cũng kỳ quái, tiểu công chúa vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Tạ Trường Sinh, bỗng nhiên cảm nhận được mình sắp bị bế đi liền mở miệng khóc lớn.
Ma ma sợ tiểu công chúa chọc cho Cố Phi Y không vui, vội vàng nhận lấy tiểu công chúa từ trong tay Tạ Trường Sinh.
Cố Phi Y không những không giận mà còn đưa tay chỉnh lại tay áo nhàu nát của tiểu công chúa, dặn dò: "Chắc đói rồi. Đưa đi tìm nhũ mẫu."
Ma ma ôm tiểu công chúa chạy chậm rời đi, nơi này cũng chỉ để lại Tạ Trường Sinh cùng Cố Phi Y.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Cố Phi Y mỉm cười nhìn Tạ Trường Sinh, ánh mắt lóe lên, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tạ Trường Sinh bị hắn nhìn đến mức mất tự nhiên, cúi đầu nhìn ngón tay mình, ngờ nghệch hỏi: "Cố Phi Y, có phải ngươi rất thích trẻ con không?"
Cố Phi Y không ngờ Tạ Trường Sinh lại hỏi câu này, hắn khẽ nhướn mày, nụ cười trong mắt càng sâu hơn, nhưng không trả lời mà chỉ hơi cất cao giọng: "Phùng Vượng."
Phùng Vượng giống như một u linh, xuất hiện từ phía sau, trên tay cầm một chén rượu bằng ngọc trắng.
Hắn đưa chén rượu vào tay Cố Phi Y, rồi im lặng lui xuống.
Cố Phi Y cầm chén rượu kia, đột nhiên nói: "Tiểu điện hạ, đứng gần một chút."
Tạ Trường Sinh mơ hồ đứng yên tại chỗ.
Cố Phi Y khẽ chậc một tiếng, không kiên nhẫn vươn tay kéo đai lưng Tạ Trường Sinh để y đi về phía trước hai bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!