Chương 18: (Vô Đề)

Tạ Trường Sinh ngập ngừng hỏi: "Cố Phi Y, ngươi... ngươi giận rồi sao?"

Cố Phi Y không đáp.

Hắn bỗng dưng buông bàn tay đang kìm cằm Tạ Trường Sinh ra, quay người bước về phía cửa.

Tạ Trường Sinh đắn đo không biết dụng ý của Cố Phi Y, thừa dịp hắn xoay người trong khoảng thời gian này, vội vàng nhảy ra khỏi bồn tắm, quơ lấy bộ y phục tùy tiện quấn vào người.

Đàn ông có kiên cường hơn nữa lúc tr*n tr**ng cũng rất yếu ớt.

Mặc lại quần áo, dù toàn thân vẫn ướt nhẹp vì nước nhỏ từ tóc xuống, nhưng ít nhất Tạ Trường Sinh cũng cảm thấy mạnh hơn chút.

Vừa thở phào nhẹ nhõm đã thấy Cố Phi Y lại từ cửa đi trở về,  tay bưng một đĩa điểm tâm.

Hắn ngồi vào trên ghế nhìn Tạ Trường Sinh ướt sũng đứng ở trong góc, dùng ngón trỏ thon dài trắng nõn chỉ cái bàn: "Lại đây.

Tạ Trường Sinh đứng tại chỗ bất động.

Cố Phi Y nhướng mày: "Không nghe lời, chẳng lẽ tiểu điện hạ muốn bị đánh hay sao?"

Tạ Trường Sinh run rẩy, mím môi lại. Dù là kẻ ngốc nhưng y cũng biết bị đánh đòn là rất đau, thế nên đành ngoan ngoãn bước về phía Cố Phi Y.

Nhưng ngay cả kẻ ngốc cũng có ý đồ nhỏ của mình, nhìn thì có vẻ y đang đi tới, nhưng thật ra bước hai bước tới trước lại lùi ba bước, làm cho khoảng cách giữa y và Cố Phi Y càng ngày càng xa, chỉ sợ là chẳng mấy chốc đã lùi ra khỏi cửa rồi.

Cố Phi Y suýt nữa bị chọc cười: "... Ngoan ngoãn lại đây!"

Thấy trò khôn lỏi của mình bị phát hiện, Tạ Trường Sinh chỉ còn cách cúi đầu, thất vọng bước nhỏ về phía Cố Phi Y, vừa bước vừa lẩm bẩm: "Người ta là Newton thấy quả táo rơi còn nghĩ ra trọng lực; Shapiro chỉ cần tắm cũng có thể chứng minh được lực Coriolis; còn ta chỉ đi hai bước lùi ba bước mà ngươi đã nghĩ đến việc bắt ta lại? Đây chính là lý do tại sao ngươi không thể làm nhà toán học."

"Lẩm bẩm cái gì điên rồ thế?"

Đợi đến khi Tạ Trường Sinh lại gần, Cố Phi Y vươn cánh tay dài, nắm lấy cổ tay Tạ Trường Sinh kéo y đến gần.

Giống như sợ Tạ Trường Sinh chạy mất, Cố Phi Y còn tách hai chân ra, kẹp lấy hai chân Tạ Trường Sinh từ bên ngoài.

Hắn cầm lấy một miếng điểm tâm, đưa tới bên môi Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh lắc đầu.

Tay của Cố Phi Y mạnh thêm chút, miếng bánh đè mạnh vào môi Tạ Trường Sinh, vụn bánh rơi rớt xuống mặt y.

Ánh mắt nặng nề u ám của Cố Phi Y dán chặt vào Tạ Trường Sinh, như thể một con thú hoang đang ngủ đông trong bóng tối.

Thậm chí Tạ Trường Sinh có cảm giác nếu không thuận theo Cố Phi Y, một giây sau bàn tay lạnh băng của hắn sẽ bóp lấy cổ y.

Tạ Trường Sinh hít một hơi sâu, ngoan ngoãn há miệng ngậm miếng bánh, rồi cười hớn hở vỗ tay: "Ngon quá, hì hì!"

Cố Phi Y không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm môi lưỡi Tạ Trường Sinh.

Sau khi ăn xong miếng bánh, Cố Phi Y lại đưa thêm miếng khác đến bên môi Tạ Trường Sinh.

Cứ thế, một người cho ăn, một người ăn.

Đến khi chỉ còn lại miếng bánh cuối cùng trong đĩa, Cố Phi Y đột nhiên giơ tay, ngón cái lạnh buốt ấn lên môi dưới của Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ."

Tay hắn dùng sức quá mạnh, khiến Tạ Trường Sinh đau đến mức phải hít sâu, thậm chí nghi ngờ miệng mình đã bị rách.

Đang định giãy ra, thì bàn tay lạnh băng đó đã trượt xuống bóp lấy cổ y.

Cố Phi Y siết chặt dần, cho đến khi thấy sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt Tạ Trường Sinh, hắn mới thả lỏng tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!