Chương 17: (Vô Đề)

Khi nhớ lại hình ảnh hai tượng đất bằng bùn đen sì vặn vẹo mà mình nhìn thấy khi vừa mở mắt tối qua, cùng nỗi sợ hãi của mình, trên mặt Tạ Trừng Kính thoáng hiện lên một nụ cười.

Hắn cách ống tay áo cười ấn mu bàn tay Tạ Trường Sinh một cái: "Không phải lỗi của tam đệ, là ta quá nhát gan."

Tạ Trường Sinh cảm động không nói nên lời.

Đúng là người đàn ông tốt.

Bị dọa đến phun cả máu mà vẫn còn hiểu chuyện như thế.

Tạ Trường Sinh lặng lẽ cất hai con tượng đất nhỏ vào ống tay áo.

— Hôm nay hai con này còn xấu hơn cả hôm qua, thôi thì không lấy ra dọa Tạ Trừng Kính nữa.

Tạ Hạc Diệu nhìn thấy hành động của Tạ Trường Sinh, liền vỗ tay ở đằng sau: "Được, được, được, tình cảm huynh đệ giữa Thái tử ca ca và nhóc ngốc thật sâu đậm, khiến thần đệ vô cùng vui mừng."

Một câu ngắn ngủi, nhưng Tạ Hạc Diệu càng nói càng mỉa mai.

Tạ Hạc Diệu còn chưa nói xong: "Ôi, làm  cho người tàn phế như ta cũng rất hâm mộ."

Sắc mặt Tạ Trừng Kính vừa mới hồng hào một chút lại trắng bệch lại: "Nhị đệ, đừng nói như thế."

Tạ Hạc Diệu "A" một tiếng: "Sao vậy? Chối tai Thái tử điện hạ à?"

Sắc mặt Tạ Trừng trắng bệch, Tạ Hạc Diệu khiêu khích nhìn hắn.

Tạ Trường Sinh nhìn qua nhìn lại, cảm nhận không khí trong phòng như đọng lại, liền chớp chớp mắt, rồi đột nhiên ngẩng đầu khóc òa lên.

Y hắng giọng gào góc, âm thanh vang rền khiến cả Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu đều hoảng sợ.

Tạ Trừng Kính quên cả ho, vội vỗ lên lưng Tạ Trường Sinh: "Tam đệ, sao tam đệ lại khóc?"

Trên gương mặt Tạ Hạc Diệu thoáng hiện sự do dự, sau đó lảo đảo bước tới, dùng tay bịt miệng Tạ Trường Sinh: "Nhóc ngốc, đệ khóc cái gì?"

Nước mắt Tạ Trường Sinh cứ thế trào ra, rơi từng giọt lớn xuống hai bên gò má: "Đại ca và nhị ca cãi nhau, đệ sợ!"

Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu nghe vậy đều sửng sốt.

Trong lòng hai người đều có ý nghĩ giống nhau: Không ngờ Tạ Trường Sinh lại có thể cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm đó.

Rõ ràng đã biến thành ngu ngốc rồi......

Thấy Tạ Trường Sinh liên tục kêu sợ, cả Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu đều luống cuống.

Tạ Trừng Kính vỗ về lưng Tạ Trường Sinh: "Tam đệ chớ khóc chớ khóc...... Có ăn điểm tâm hay không? Ta bảo bọn họ đi lấy......"

Tạ Hạc Diệu cũng dỗ:" Nhóc ngốc, con mắt nào của đệ thấy chúng ta cãi nhau hả? Đừng gào nữa, nhị ca sắp bị ngươi hét đến điếc tai rồi. Để người ngoài nghe thấy thì mất mặt chỉ có đệ thôi."

Như để phối hợp với lời của Tạ Hạc Diệu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã cùng những lời hỏi han ân cần.

"Điện hạ, không sao chứ?"

"Nhị điện hạ, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Tiểu điện hạ? Tiểu điện hạ? Ngài làm sao vậy?"

Tạ Trừng Kính ho khan: "…Không sao, lui ra đi."

Tạ Trường Sinh không bị quấy nhiễu chút nào, tiếp tục gào khóc: "Vừa cãi nhau là lại nổi nóng! Không kiểm soát được! Chết mất thôi! Đại ca của đại ca gọi nhị ca, đại ca của nhị ca đại ca, cha của cha thì gọi là ông nội!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!