Phùng Vượng lập tức đưa tới chậu nước cùng xà bông thơm, đặt ở cửa trên giá.
Tạ Trường Sinh dùng nước rửa mặt hai cái, lại đi lấy xà bông thơm bên cạnh xoa hai cái trong tay, ngửi thấy một mùi mai lạnh.
Mùi này khá giống mùi trên người Cố Phi Y.Cố Phi Y đứng bên cạnh, nhìn động tác của Tạ Trường Sinh, trong lòng cảm thấy hơi lạ lẫm.
Dù sao trước đây Tạ Trường Sinh rửa mặt cũng cần đến hai, ba cung nữ hầu hạ.
Một ngày phải bôi nhiều kem lên mặt, từ sợi tóc đến đầu ngón tay đều phải sáng lấp lánh.
Làm sao có thể giống như bây giờ, không cần ai hầu, tự cúi xuống cầm xà bông chà xát lên mặt.
Cố Phi Y cảm giác Tạ Trường Sinh không giống lúc trước.
Chỉ là......
Ánh mắt Cố Phi Y dừng lại trên làn da ở khóe miệng bên trái Tạ Trường Sinh, có một vết bùn bắn tung tóe ở chỗ đó, không lớn, nhưng cực tròn.
Từ lúc Tạ Trường Sinh vừa vào cửa, vết bùn này đã hấp dẫn tầm mắt Cố Phi Y.
Dù nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.
Nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Thấy Tạ Trường Sinh rửa mặt, trái tim Cố Phi Y cuối cùng cũng được thả lỏng. Nhưng Tạ Trường Sinh vừa ngẩng đầu, trái tim treo lơ lửng của Cố Phi Y rốt cuộc đã chết - -
Tạ Trường Sinh không thể rửa sạch vết bùn đó.
Vết bùn bị nước làm nhạt màu, những giọt nước bùn nhỏ xíu chảy dọc theo dấu vết còn lại trên khuôn mặt nõn nà của Tạ Trường Sinh.
"Tiểu điện hạ."
Cố Phi Y gọi y, thấy Tạ Trường Sinh nhìn qua, dùng đầu ngón tay chỉ vào vị trí bên trái khóe miệng mình, nhắc nhở y.
Tạ Trường Sinh lại không thể hiểu được ý tứ của Cố Phi Y.
Y ngẩn ngơ nhìn Cố Phi Y, lắc đầu lắp bắp: "Không, không không, không hôn."
Cố Phi Y ngẩn ra.
Cho dù là người thông minh như hắn, cũng phải mất một lúc mới phản ứng được.
Rồi nhận ra là Trường Sinh hiểu lầm rằng động tác của hắn là bảo Tạ Trường Sinh hôn mình một cái…
Sao lại nghĩ thế nhỉ?
Đầu óc tên nhóc này chứa đầy những thứ linh tinh gì vậy?Tạ Trường Sinh nhìn thấy Cố Phi Y nhíu mày, đôi mắt hẹp dài cũng mở to hơn một chút giống như là nghe được chuyện gì không thể tin được.
Nhưng rất nhanh, nụ cười mỏng manh lại hiện lên trên mặt Cố Phi Y.
Cố Phi Y đứng lên không nói gì, chậm rãi sửa sang lại ống tay áo của mình.
Chỉnh xong tay áo, hắn ngước mắt nhìn Tạ Trường Sinh.
Một bước, hai bước, ba bước.
Giày Cố Phi Y đạp trên mặt đất, phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Khuôn mặt tựa tiên giáng trần này càng lại gần, càng có sức công kích, càng có áp lực.
Nhất là bây giờ, đôi mắt như cười mà không cười, khóe môi cong nhẹ như có như không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!