Tạ Trường Sinh đại khái đoán được là chuyện gì.
Thái giám chưởng ấn quyền thế ngập trời Cố Phi Y, họa lộng triều cương, giết trung thần, diệt trừ dị đảng.
Bóc lột tàn nhẫn, kích động mâu thuẫn.
Danh hiệu chuyên quyền triều chính, yêu nhân của Cố Phi Y truyền quá vang dội, dân chúng bách quan hận hắn, sợ hãi hắn.
Nhưng chính điều đó lại khiến hắn trở thành một nhân vật huyền thoại.
Có lúc ngay cả rất nhiều chuyện không phải do Cố Phi Y làm cũng bị đổ ở trên đầu hắn.
Ví dụ như mưa to ở phía Nam -
- à, Cố Phi Y làm.
Ví dụ như phương Bắc có ôn dịch -
- à, Cố Phi Y làm.
Lại ví dụ như chiến sự Tây Bắc Đông Bắc thất bại -
- à, vẫn là Cố Phi Y làm.
Lời đồn càng truyền càng quá đáng, thậm chí có người nói Cố Phi Y là vu yêu.
Hận ý của mọi người đối với Cố Phi Y càng ngày càng sâu.
Luôn có dân chúng hoặc quan viên nhân lúc hắn ra ngoài làm việc mà nhổ nước bọt về phía kiệu của hắn.
Bản thân Cố Phi Y thì đã quen rồi ! ất luận là bôi nhọ hay là tức giận mắng chửi đều nhận hết.
Tâm trạng tốt thì không so đo, tâm trạng tệ thì quăng người vào lao, hoặc bảo Phùng Vượng chặt vài ngón tay của đối phương.
"Chuyện vui" mà Tạ Hạc Diệu nhắc tới chính là chuyện kiệu của Cố Phi Y bị chặn lại. Tạ Trường Sinh cố gắng nhớ xem đây là tình tiết nào, nhưng nghĩ nửa ngày lại giận dữ vỗ trán mình:
Cái đầu này của y bình thường dùng nhớ những thứ vô dụng thì nhớ rất rõ ràng!!
Những chuyện như vườn thú Bắc Kinh có mấy con khỉ, gia đình của con rể nhà cô quản lý ký túc xá gồm những ai, hay ngày đầu tiên đi học tiểu học đã hút đầy mực bút vào miệng... y đều nhớ rõ, nhưng lại không thể nhớ ra chi tiết này tương ứng với đoạn nào.
Đây là chuyện xảy ra trong nguyên tác sao? Có phải mấu chốt quan trọng không? Nguyên chủ có từng đi qua chỗ này chưa? Nếu y đi, liệu Cố Phi Y có càng ghét y hơn không?
Còn muốn suy nghĩ thêm Tạ Hạc Diệu đã kéo y ra cửa. Tạ Trường Sinh giãy giụa hai lần không có kết quả, tức giận nhảy lên lưng Tạ Hạc Diệu, hô: "Giá! Giá!"
Tạ Hạc Diệu hơi lảo đảo, người hầu của hắn lập tức căng thẳng chạy lên đỡ nhưng Tạ Hạc Diệu lại phất tay. Hắn nghiêng đầu để lộ một góc mặt mờ nhạt, Tạ Trường Sinh nghe thấy hắn hỏi mình: "Nhóc ngốc, nhị ca đi đứng không nhanh nhẹn, đệ có thấy xóc không?"
Tạ Trường Sinh nhìn trời suy nghĩ một lát rồi cười ngây ngô dưới ánh nắng sáng sủa: "Có nha!"
Y tiến đến bên tai Tạ Hạc Diệu, lén lút hạ giọng.
"Nhị ca ca, ta nói cho huynh biết một bí mật."
"...... Bí mật gì?"
Tạ Trường Sinh nói: "Nhị ca đi đường như bươm bướm bay, lúc lên lúc xuống, rất thú vị. Đây là lý do ta thích để nhị ca cõng."
Tạ Hạc Diệu thoáng khựng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn cười ha hả: "Lần sau nhị ca rảnh sẽ cùng đệ đóng giả làm cây nấm, nhóc ngốc."Một đường ngồi kiệu đi tới một con phố.
Phố dài thẳng tắp rộng rãi, lúc này lại bị chặn chật như nêm cối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!