Chương 12: (Vô Đề)

Vị phi tần xinh đẹp an vị bên cửa sổ, đích thân đút cho lão hoàng đế ăn trái cây.

Tạ Trường Sinh ngồi dưới đất, trêu chọc tiểu công chúa kia chơi.

Y đưa hai ngón tay ra, hỏi: "Đây là cái gì?"

Tiểu công chúa rụt rè: "Là tay của Tam ca ca."

"Sai rồi! "Tạ Trường Sinh rung đùi đắc ý:" Đây là lỗ tai thỏ."

Lại hỏi: "Một cộng hai là bao nhiêu?"

Tiểu công chúa nói: "Ba."

Tạ Trường Sinh cười: "Tam sinh vạn vật, muội cũng chưa từng nghe qua à? Một cộng hai là một vạn!"

Tiểu công chúa chớp mắt: "......"

Tạ Trường Sinh lại hỏi: "Có một chữ, người người đều sẽ đọc sai, đây là chữ gì?"

Tiểu công chúa nhíu mày suy nghĩ thật lâu thật lâu: "Không biết, là chữ gì?"

Tạ Trường Sinh cười ha ha nói: "Chữ sai."

Liên tiếp ra ba đề làm khó tiểu công chúa, Tạ Trường Sinh đắc ý. Y chống lưng cười ha ha: "Ta là người thông minh nhất thiên hạ!"

Cố Phi Y ở bên cạnh nghe, tay run lên.

Chữ trên tấu chương trước mặt rất ít khi viết sai, nhưng từ "không cần phải chơi nữa" lại viết thành "đồ ngốc".

Hắn giơ tay xé tấu chương.

Tạ Trường Sinh nghe được động tĩnh quay đầu nhìn lại, Cố Phi Y nở nụ cười với y, ánh mắt lại lạnh lẽo dường như ẩn giấu uy h**p.

Tạ Trường Sinh vừa sợ hãi vừa buồn bực co rúm lại, chờ sau khi lão hoàng đế ngủ, phi tần liền dẫn theo tiểu công chúa đi.

Tạ Trường Sinh cũng muốn rời đi

- y thật sự không tự nhiên chút nào khi ở đây.

Y tình nguyện nhốt mình trong lồng với hai con hổ Đông Bắc, cũng không muốn ở chung một phòng với lão hoàng đế và Cố Phi Y.

Y núp ở phía sau vị phi tử kia, cùng nhau đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Cố Phi Y, Tạ Trường Sinh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta…"

Cố Phi Y:...... Bịt tai trộm chuông.

Hắn mới lạ nhìn Tạ Trường Sinh lề mề đến cửa, ngay khi chân y sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, đột nhiên giở trò xấu, ngón tay thon dài chỉ vào bàn mình: "Tiểu điện hạ, lại đây."

Mặt Tạ Trường Sinh lập tức suy sụp xuống.

Phi tần dẫn tiểu công chúa đi, cả lớn cả nhỏ đều nhìn Tạ Trường Sinh với ánh mắt đầy thông cảm.

Cũng không quay đầu lại mà đi.

Tạ Trường Sinh:...

Thật không có chút tình chiến hữu nào hả?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!