Cố Phi Y nhíu mày, giọng điệu mập mờ sự uy h**p: "Quên đêm qua đã hứa với ta cái gì rồi sao? Không muốn chó con nữa à?"
Vừa nghe đến chó con, Tạ Trường Sinh lập tức vểnh tai lên, ánh mắt cũng trở nên sáng lấp lánh.
"Muốn! Muốn! Ha ha ha muốn chó con ha ha ha ha!"
Y lập tức trở nên nhu thuận, cười ngây ngô đưa hai tay ra sau lưng lau trên quần áo.
Cố Phi Y nhìn cảnh tượng đó mà nhíu mày, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn giúp Tạ Trường Sinh lau tay.
Tạ Trường Sinh không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhìn hắn nhíu mày, còn tưởng rằng là hắn khó chịu vì động tác của mình quá chậm.
Vì vậy y tăng tốc, nhanh chóng tàn nhẫn phủi sạch bùn đất vào lưng áo.
Cố Phi Y khẽ chậc một tiếng.
Chờ Tạ Trường Sinh đến gần, Cố Phi Y hỏi: "Còn nhớ viết chữ thế nào không?"
Tạ Trường Sinh gật gật đầu.
Dừng một chút, lại lắc đầu.
Lại dừng một chút, gật gật đầu.
"Rốt cuộc có nhớ hay không? "Cố Phi Y hỏi.
Vì thế Tạ Trường Sinh gật gật đầu, dừng một chút lại lắc đầu, lại dừng một chút gật gật đầu.
Cách tra tấn người thế này là do Tạ Trường Sinh học được khi làm PPT cho khách hàng
- lựa chọn "Yes or no" mà câu trả lời khiến người ta muốn giết người nhất lại là "or".
Quả nhiên, Tạ Trường Sinh nghe được Cố Phi Y nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Như là đang chịu đựng sự mất kiên nhẫn, Tạ Trường Sinh lập tức thành thật.
Y giơ tay ra hiệu cho người đàn ông đứng đầu quốc gia nào đó nhìn thấy cũng muốn phá vỡ tường thành, rồi ngoan ngoãn trả lời: "Hình như ta nhớ, mà cũng hình như không nhớ."
Cố Phi Y dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn y chằm chằm.
Đột nhiên hắn nhét bút lông vào trong tay Tạ Trường Sinh, nhàn nhạt ra lệnh: "Viết mấy chữ."
Đời này, Tạ Trường Sinh chỉ mới cầm bút lông hai lần.
Lần đầu tiên là ở khu thắng cảnh, nhìn một cây bút lông sói trông có vẻ bình thường nhưng giá lên đến 9998.
Một nhãn hiệu vô cùng ác độc, Tạ Trường Sinh sợ tới mức nhanh chóng thả lại. Từ lúc cầm lên đến khi đặt xuống, thời gian không quá ba giây.
Lần thứ hai cầm bút lông, chính là lần này.
Tạ Trường Sinh dùng tư thế Tôn Ngộ Không cầm đũa nắm chặt bút lông, cổ tay lắc lư viết ba chữ lên giấy.
Cố Phi Y cụp mắt, ánh mắt như tơ lụa mềm mại quấn quanh ngòi bút Tạ Trường Sinh, nhìn động tác của y.
Cố Phi Y tin rằng chữ có thể nhìn thấu con người.
Hoặc cẩn thận dè dặt, hoặc phóng khoáng hào phóng, hoặc sơ ý, hoặc thận trọng từng bước.
Tính cách, đặc điểm, sở thích của một người, luôn có thể nhìn ra đôi chút từ chữ viết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!