Chương 10: (Vô Đề)

Tạ Trường Sinh suy nghĩ một chút, rồi bò dậy xuống giường mở cửa sổ.

Lập tức, một luồng gió lạnh pha lẫn hương mai rót từ ngoài cửa sổ vào.

Tạ Trường Sinh nhìn thấy Cố Phi Y, hắn nghiêng người tựa vào ngoài cửa sổ, tư thế rất là tùy ý.

Vừa nhìn thấy Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y liền nheo mắt, giọng nói nhỏ nhẹ khác hẳn với sự quan tâm Tạ Trường Sinh trước đây: "Tiểu Điện Hạ."

Tạ Trường Sinh rùng mình một cái, cũng không biết là bởi vì gió lạnh thổi tới hay là bởi vì nhìn thấy Cố Phi Y.

Y chớp mắt mấy cái, dại ra lại tò mò đặt câu hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi gõ cửa sổ của ta?"

Cố Phi  Y nhướng mày, nhưng không trả lời câu hỏi của Tạ Trường Sinh. Hắn quét mắt nhìn một vòng trong phòng, không thấy cung nữ nào hầu hạ, liền nhớ đến lời Phùng Vượng nói với mình: Sau khi Tạ Trường Sinh trở nên ngốc nghếch thì không giữ người trong nội điện, ngay cả việc tắm rửa cũng không muốn để người ngoài tới gần."

Cố Phi Y không trả lời ngay câu hỏi của Tạ Trường Sinh mà nói: "Đi, kiếm một chiếc áo khoác thêm rồi lại đây."

Tạ Trường Sinh cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời: "Ta không lạnh."

Cố Phi Y cũng không cưỡng cầu, lại nhếch môi cười. Hắn dựa vào khung cửa sổ ngoắc ngoắc tay với Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh nghi hoặc nhìn hắn, nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được sự tò mò, cẩn thận từng bước tiến đến bên cạnh Cố Phi Y.

Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy cằm y.

Tạ Trường Sinh muốn trốn, nhưng sức lực trên tay Cố Phi Y lại rất mạnh.

"Đừng nhúc nhích, để ta nhìn kỹ một chút. "Cố Phi Y nói.

Ánh mắt lạnh như băng l**m qua từng tấc ngũ quan Tạ Trường Sinh.

"Mi, có hơi nhỏ."

"Khóe mắt rũ xuống như vậy, ngược lại là ẩn tình."

"Sống mũi rất đẹp."

"Môi không nhuộm mà đỏ, mỏng dày vừa phải."

"Da thịt trắng noãn trơn mềm."

Cố Phi Y như thể lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trường Sinh, cảm thấy mới lạ mà đánh giá ngũ quan của y.

Dù là những lời khen, nhưng lại không nghe ra chút cảm xúc ca ngợi nào, ngược lại giống như đang chọn rồi phê bình vậy.

Y chang một tên sát nhân b**n th**.

Tạ Trường Sinh sởn gai ốc thầm chửi bậy trong lòng.

Cố Phi Y buông bàn tay đang kìm cằm Tạ Trường Sinh ra lấy ra một cái khăn trắng như tuyết, lau chùi từng ngón tay một, khóe miệng hàm chứa một tia cười như có như không.

Đột nhiên Cố Phi Y ngước mắt lên, đôi mắt hẹp dài như cười như không nhìn chằm chằm Tạ Trường Sinh: "Kêu chủ tử nghe một chút đi."

Tạ Trường Sinh:..."

Tạ Trường Sinh lui về phía sau một bước, giơ cao nắm đấm, rồi từ từ đưa một ngón trỏ ra, xoay cổ tay mấy vòng hướng về thái dương.

Lại dùng ánh mắt rất lo lắng, rất quan tâm, lại rất nghi hoặc nhìn Cố Phi Y.

Chuỗi động tác này có nghĩa là: Ngươi bị điên à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!