Chương 33: (Vô Đề)

Dọc đường đi đám người La Tứ Thiếu lại giải quyết thêm vài tên thích khách.

Đến lúc bọn họ gặp được Lê Lâm, hắn đã te tua xơ mướp, thế nhưng vẫn đang cố gắng bảo vệ cho hai vị phụ nhân hầu phủ.

Bọn họ không nói một lời lập tức tiến đến trợ giúp.

Có thêm mấy cao thủ gia nhập, hắc y nhân rất nhanh đã không còn một mống.

Lê Lâm lúc này bộ dáng chật vật không nói nên lời, y phục màu bạc đã nhuốm đầy máu.

Trong viện của hắn cũng có thích khách đến ám sát, tuy nhiên đều bị hắn giải quyết.

Lúc sau lại nghe thấy báo động của hộ vệ vang lên, hắn theo bản năng chạy đến chỗ cha mình vì cho rằng ông mới là mục tiêu của sát thủ.

Thế nhưng đến nửa đường lại gặp bọn chúng tiến vào hậu viện của nữ quyến.

Hắn cả kinh, lúc này mới nhận ra đám người kia chính là muốn diệt cả nhà hắn, liền nhanh chóng phi thân đi cứu người.

May mắn là đám người này không mấy để tâm đến nữ nhân trong phủ, vì vậy chỉ phái ra hai ba tên đi giải quyết.

Một mình hắn đối chiến với mấy hắc y nhân còn phải phân tâm bảo vệ người nhà, không cần đoán cũng biết sẽ te tua thế nào.

Hoa Ngũ Sắc vội vàng chạy lại, lo lắng hỏi:

"Huynh không sao chứ?"

"Nàng đang quan tâm ta đấy à?" Lê Lâm khẽ cười đáp.

Hoa Ngũ Sắc nguýt hắn một cái, giờ là lúc nào rồi còn ở đây trêu chọc nàng, không thấy lão phu nhân và mọi người đang nhìn sao?

"Khụ...! làm phiền các vị đưa họ đến chỗ an toàn, ta phải đi xem phụ thân một chút." Lời này là hắn nói với mấy người La Tứ Thiếu.

Hoa Ngũ Sắc vội tiến lên một bước, nói:

"Để ta đi cùng huynh."

La Tứ Thiếu vẫn đang lặng im không mặn không nhạt lên tiếng:

"Muội ở lại với mọi người đi, chúng ta sẽ đi cùng hắn."

Nói rồi liếc mắt về phía Lê Lâm, ý tứ là hắn mau dẫn đường.

Lê Lâm có hơi ngạc nhiên nhìn y, lại liếc đám Ảnh Tam đứng phía sau, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng hắn rất nhanh bỏ qua những suy tư trong đầu, khách khí đáp một tiếng: Được! Sau đó dẫn đầu rời đi.

Hoa Ngũ Sắc được phân phó ở lại, dưới ánh mắt tìm tòi của đám nữ quyến trong phủ, nàng có chút xấu hổ nói:

"Để tiểu nữ đưa các vị tới chỗ của Lê tiểu thư."

Lão phu nhân hầu phủ sau khi đã bớt kinh hách liền mỉm cười hiền hậu:

"Đa tạ cô nương, cũng may có các vị nếu không Bình An hầu phủ đã máu chảy thành sông rồi."

"Lão phu nhân đừng nói vậy, chúng ta không dám nhận đâu." Hoa Ngũ Sắc vội xua tay.

"Hầu gia là bằng hữu của sư phụ, đây là điều chúng ta nên làm."

Hầu phu nhân ở một bên lúc này cũng mỉm cười:

"Dù sao mẹ con chúng ta cũng rất biết ơn huynh đệ cô nương đã ra tay trợ giúp. Cô nương không cần khách khí."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!