Dư Chu Chu: "Cố tiểu thư, góc này được không?"
Nghe Dư Chu Chu hỏi lại lần nữa, Cố Diên Khanh mới phát hiện bản thân vừa rồi lại thất thần, cô đang nhìn chằm chằm gương mặt Dư Chu Chu.
Cố Diên Khanh không nói gì, lùi lại một bước.
Trên mặt vẫn không hề có bất kỳ biểu cảm nào thay đổi, vẫn là dáng vẻ như núi băng ngàn năm kia.
Luồng khí lạnh lẽo vẫn bao quanh lấy cô.
Cố Diên Khanh: "Không ngờ cô còn biết cả mấy thứ này."
Dư Chu Chu đương nhiên sẽ không thẳng thắn nói ra đó là do được trung tâm huấn luyện gen đặc biệt đào tạo, chỉ đáp: "Tôi khá hứng thú với mấy lĩnh vực này, nên có xem qua một số sách liên quan, nhưng tôi biết không được nhiều, chỉ mong đừng gây rắc rối cho Cố tiểu thư là tốt rồi."
Dư Chu Chu biết rõ mình có lợi thế về ngoại hình, cô càng hiểu rõ góc độ nào, góc nghiêng nào sẽ khiến vẻ đẹp của bản thân được tôn lên gấp bội.
Cô hơi nghiêng mặt, góc 45 độ, sống mũi cao thẳng, lông mày cùng đôi mắt dịu dàng, hoàn toàn không có tính công kích, chỉ mềm mại nhìn về phía Cố Diên Khanh, trong đôi mắt phảng phất một thứ tình cảm sâu không lường nổi.
Loại bầu không khí kỳ dị này, cứ như vậy chảy xuôi giữa hai người.
Hứa Nhất Thi một tay che miệng, tay kia thì điên cuồng vỗ vỗ cánh tay Thạch Niệm Húc, "Cậu có nhận ra có chỗ nào không bình thường không? Tiểu Cố tổng vậy mà lại không bài xích việc tiếp cận của Alpha này! Hơn nữa thân hình Dư Chu Chu thật sự rất ổn nha, còn có cả đường cơ bụng."
Hình như nghe được tiếng Hứa Nhất Thi lẩm bẩm, Cố Diên Khanh cũng âm thầm chuyển ánh nhìn về phía eo Dư Chu Chu.
Dư Chu Chu mặc một chiếc áo hoodie rộng rãi, áo hơi ngắn, lúc cô giơ tay lên điều chỉnh ánh đèn phía trên đầu mình một cách chuyên chú, liền lộ ra một đoạn eo thon dài, làn da trắng đến chói mắt, kết hợp với quần jeans cạp cao, đường cong cơ thể hoàn hảo đến mức không có chỗ nào để bắt lỗi.
Gương mặt Cố Diên Khanh vốn vô cảm vậy mà lại thoáng hiện một tia không vui, cô hơi cau mày, xoay người đi, dùng thân thể mình che chắn ánh mắt của Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc đang nhìn về phía Dư Chu Chu.
Chỉ là động tác rất nhỏ, không để người khác phát hiện ra.
Cố Diên Khanh dường như vô tình, hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ đủ để Dư Chu Chu nghe được, nói: "Về thay đồ đi, tôi đã nói rồi, xung quanh tôi phần lớn đều là Beta và Omega, bọn họ ghét Alpha, nên cô đừng lúc nào cũng phô bày cái sức hút Alpha đáng ghét đó của mình, sẽ không có ai bị cô hấp dẫn đâu, cho dù cô ăn mặc hở hang thế này."
Dư Chu Chu nhìn Cố Diên Khanh giơ tay, ở một góc độ người khác không thể thấy, kéo nhẹ vạt áo cô xuống.
Lúc này cô mới nhận ra eo mình có hơi lành lạnh.
Ngón trỏ Cố Diên Khanh còn vô thức lướt qua phần bụng dưới cô, đầu ngón tay ấm áp lướt qua làn da lạnh lẽo, khiến cô rùng mình một cái.
Dư Chu Chu lập tức buông tay đang điều chỉnh đèn xuống.
Omega và Alpha vốn dĩ là những kẻ sinh ra đã có sự hấp dẫn lẫn nhau, cho dù ở đâu mà thấy một Omega và Alpha đứng cùng nhau, người khác cũng sẽ cho rằng giữa hai người này chắc chắn có gì đó.
Dư Chu Chu: "Xin lỗi, Cố tiểu thư, tôi không cố ý, hơn nữa…"
Hơn nữa cô rõ ràng mặc áo dài quần dài, căn bản không hề hở hang mà.
Cố Diên Khanh tựa hồ có chút phiền lòng, khi vạt áo của Dư Chu Chu trở lại vị trí đúng, cô lập tức xoay người, cầm lấy kịch bản bên cạnh, đi đến chỗ phó đạo diễn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào máy quay.
Phó đạo diễn có chút khó hiểu.
Bởi vì máy quay căn bản còn chưa bật, diễn viên cũng chưa vào vị trí, không hiểu tiểu Cố tổng đang nhìn cái gì ở đây.
Đầu ngón tay Dư Chu Chu khẽ run lên đầy lúng túng.
Trong sổ tay huấn luyện của trại đào tạo gen có viết Omega bẩm sinh sợ hãi và chán ghét Alpha.
Nhưng thứ mà họ sợ và ghét chính là sự khát máu và chiếm hữu của Alpha, nếu một Alpha dịu dàng chu đáo, ở nhà không có tính công kích, thì Omega sẽ đánh thức bản năng dựa dẫm vào Alpha trong lòng mình.
Nhưng cô cảm thấy Cố Diên Khanh tựa hồ vẫn rất ghét cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!