Dư Chu Chu thuần thục nhận lấy hành lý của Cố Diên Khanh.
Cố Diên Khanh ngồi trong xe, dùng tay chống cằm, không mở mắt, lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi biết cô là cái đuôi bám không dứt, đã bị đưa đến trước mặt tôi thì sẽ không dễ dàng rời đi, cho nên tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp với tôi, tôi thích người nghe lời, chỉ cần cô không ảnh hưởng đến công việc của tôi, tôi cũng sẽ không làm gì cô."
Có lẽ cảm thấy Dư Chu Chu quá nghe lời, chẳng có phản ứng gì, Cố Diên Khanh hơi hé mắt, liếc nàng một cái: "Sắp tới tôi phải vào đoàn 5 ngày, người bên cạnh tôi phần lớn là Omega hoặc Beta, trong số họ có không ít kẻ theo chủ nghĩa Omega cực đoan, cực kỳ chán ghét Alpha, cho nên tốt nhất là cô thu lại tin tức tố của mình, nếu để họ phát hiện ra, cô sẽ có kết cục thế nào, tôi không quản được đâu."
Dư Chu Chu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Cố Diên Khanh: "Vâng, Cố tiểu thư."
Nghe Cố Diên Khanh nói một tràng dài như vậy, Dư Chu Chu lại cảm thấy nàng không hề lạnh lùng đáng sợ như lời đồn.
Dư Chu Chu muốn hiểu rõ Cố Diên Khanh hơn một chút, dù sao thì trong trại huấn luyện vị hôn thê của Cố Diên Khanh, điều quan trọng nhất chính là phải tràn đầy ngưỡng mộ và khao khát với nàng, đây là một trong những tiêu chuẩn hàng đầu để trở thành vợ nàng.
"Cố tiểu thư, tại sao cô lại muốn trở thành diễn viên?" Dư Chu Chu có chút ngượng ngùng, dùng tay khẽ cào nhẹ ghế da, dò hỏi một câu.
Rõ ràng đã là nữ thần trời sinh ưu ái.
Vì sao còn phải vất vả, tìm kiếm sự công nhận từ công chúng?
Dư Chu Chu nghĩ rằng, chắc Cố Diên Khanh muốn có được danh tiếng.
Cố Diên Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu, đúng lúc Dư Chu Chu cho rằng Cố Diên Khanh không định trả lời câu hỏi của mình, Cố Diên Khanh lại chậm rãi mở miệng: "Chỉ là vì thích thôi."
Thích những nhân vật không bị ràng buộc trong các tình tiết câu chuyện khác nhau.
Thích việc được hóa thân thành đủ kiểu vai diễn, không phải là đại tiểu thư Cố gia bị gò bó, cũng không phải là người bị đối đãi bằng những nụ cười giả tạo.
Những cái gọi là quy củ, cái gọi là trách nhiệm cần gánh vác, dường như vào khoảnh khắc đó đều tan thành mây khói.
Cố Diên Khanh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dư Chu Chu: "Vậy còn cô? Tại sao nhất định chuyện gì cũng phải tranh giành đứng đầu, trở thành vị hôn thê của tôi?"
Chiếc xe sang kéo dài, giữa hai người có vách ngăn che phía trước, tách biệt với ghế lái, trong không gian tối mờ kín đáo, chỉ còn lại dòng lưu động giữa hơi thở của hai người, khí tức trên người họ giao hòa, như thể tin tức tố đang len lỏi xâm nhập vào nhau, thân mật mà hòa hợp, rồi lại tách ra.
Dư Chu Chu luôn ghi nhớ nhiệm vụ quyến rũ của mình, đang lén lút tính toán thả ra tin tức tố, bất ngờ bị Cố Diên Khanh hỏi tới, lập tức giống như học sinh bị giáo viên điểm tên, thu lại tin tức tố đang rục rịch ngọ nguậy: "Bởi vì thích."
Đôi mắt trong veo chân thành, cứ thế thẳng thắn, không mang chút toan tính nào nhìn Cố Diên Khanh.
Vòng tay điện tử trên tay Cố Diên Khanh đột nhiên phát ra âm thanh cảnh báo bất thường.
Dư Chu Chu: "Cố tiểu thư, cô sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Trên mặt Cố Diên Khanh vẫn là biểu cảm lạnh nhạt quen thuộc, lập tức quay đầu sang chỗ khác, dường như có chút phiền muộn, giơ tay tắt chiếc vòng điện tử đi.
Trên màn hình điện tử hiện rõ một hình trái tim to đùng, nhắc nhở rằng nhịp tim của chủ nhân đang tăng quá nhanh, cần kịp thời tìm ra nguyên nhân.
Cô sẽ không tin vào mấy lời như "thích" đâu, một người mới chỉ gặp hai lần, sao có thể nói là thích được?
Tiếng sét ái tình chẳng qua chỉ là từ ngữ mà đám Alpha dùng để mỹ hóa d*c v*ng của mình mà thôi........
Chỗ quay phim của Cố Diên Khanh khá hẻo lánh, sau khi đến nơi, cô liền ném hành lý và cả Dư Chu Chu lại nguyên chỗ cũ, rồi tự mình đi lo công việc.
Dư Chu Chu cũng không phải kiểu người ẻo lả hay yếu đuối, cô biết muốn chiếm được thiện cảm của Cố Diên Khanh, chẳng khác gì việc phải bứng từng tảng băng của một tảng băng trôi, phải từng chút một làm nó tan chảy mới được.
Cô quan sát khung cảnh xung quanh, khá quy củ, không có gì đặc biệt.
Là phim trường được dựng tạm thời nên kết cấu cũng không quá hoàn chỉnh.
Sau khi mang hành lý Cố Diên Khanh và cả hành lý của mình vào phòng, Dư Chu Chu thay một bộ quần áo, cởi bỏ chiếc váy dài trên người.
Dư Chu Chu bắt đầu hồi tưởng lại quá trình cô và Cố Diên Khanh tiếp xúc buổi sáng, cô cảm thấy chiếc váy dài kia không hề khiến Cố Diên Khanh có thiện cảm, cũng không hề thấy được ánh nhìn kinh diễm nào từ ánh mắt nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!