Chương 18: (Vô Đề)

Dư Chu Chu cầm hộp cơm ngẩn người tại chỗ: "Diên Khanh… Chị…"

Sao giọng điệu này lại chua lè chua lét thế?

Cố Diên Khanh hối hận đến mức muốn đập đầu, lạnh giọng ho khan một tiếng: "Được rồi, bây giờ tôi không đói, sau này đừng âm thầm lén lút làm mấy chuyện thế này nữa, nếu bị tổ đạo diễn phát hiện, hoặc bị camera quay lại, cô sẽ bị dân mạng công kích đấy."

Dư Chu Chu bĩu môi, nhìn ra được Cố Diên Khanh đang cố tình chuyển chủ đề: "Còn nói tôi, chính Diên Khanh cũng chọn người khác cơ mà."

"Cô tiểu thư họ Vân kia với Diên Khanh… Hình như rất thân thiết, hơn nữa Diên Khanh còn…"

Chưa nói hết câu, ánh mắt Cố Diên Khinh chợt sắc lạnh, liếc nhìn xuống dưới lầu, lập tức mở cửa lối thoát hiểm sau lưng, nắm cổ tay Dư Chu Chu kéo nàng vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại.

Dư Chu Chu: "Diên Khanh?"

Cố Diên Khanh ép Dư Chu Chu lên cửa, dùng tay bịt miệng nàng, sau đó nghiêng đầu áp sát cổ Dư Chu Chu, áp tai lên cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài thật kỹ.

"Nè, chỗ này cô tìm có đáng tin không? Lỡ bị người khác nghe thấy thì sao?"

Cố Diên Khanh nhíu mày.

Là Kim Lan Miểu.

Phùng Phượng Thanh tươi cười nịnh bợ đi sau Kim Lan Miểu: "Tất nhiên sẽ không bị nghe thấy, đây là cửa lối thoát hiểm ở tầng cao nhất, mở ra là sân thượng, chẳng ai lên đây đâu."

Kim Lan Miểu chống nạnh, ngạo nghễ nhìn Phùng Phượng Thanh: "Nói đi, muốn bàn chuyện gì với tôi?"

Phùng Phượng Thanh nén lại sự khinh thường trong lòng, tuy Kim Lan Miểu là đại tiểu thư Kim gia, nhưng dù là ngoại hình hay trí thông minh đều tầm thường chẳng có gì nổi bật.

"Cha tôi từng dặn, phải giữ mối quan hệ tốt với các Omega của các gia tộc khác, Kim tiểu thư cũng nên biết điều một chút."

"Chát!" Kim Lan Miểu giáng cho Phùng Phượng Thanh một cái tát.

Cô vẩy vẩy tay, mỉa mai: "Cô thì là cái thá gì, cũng dám lên mặt chỉ trỏ tôi, Kim gia chúng tôi chịu đưa tay kéo Phùng gia các người là nể mặt lắm rồi, nếu không có Kim thị chúng tôi, nhà các người sao có thể leo lên vị trí đầu trong tám thế lực lớn chứ? Tôi nói cho cô biết, Kim thị chúng tôi không cần phải khiêm tốn, cha tôi bảo, Nhan thị chỉ là con cá nhỏ, không đáng để mắt tới, nhưng cô thì phải tìm cách chiếm lấy Tiết Tử Hân, nàng có tám ông anh trai, lại là Omega duy nhất trong dòng chính của Tiết gia, chỉ cần khống chế được nàng, tức là nắm được một nửa Tiết thị rồi, hiện tại cô đã được phân cùng nhóm với nàng, không cần tôi dạy cô phải làm gì nữa chứ?"

Phùng Phượng Thanh cúi đầu, che đi ánh mắt hiểm độc: "Vâng, Kim tiểu thư."

Kim Lan Miểu móc từ túi ra một lọ hương: "Thứ này có thể k*ch th*ch Omega ph*t t*nh, chỉ cần cô lén vứt hết thuốc ức chế mà Tiết Tử Hân mang theo, nàng sẽ không chịu nổi mà tự động bò đến tìm cô, đến lúc đó cô có thể quay ngược tình thế, đổ hết tội lên đầu nàng."

Phùng Phượng Thanh nhận lấy lọ hương, mở nắp ngửi một hơi, lập tức đậy nắp lại: "Thứ này chẳng phải là hàng cấm sao…"

Kim Lan Miểu cười lạnh một tiếng: "Có thứ gì mà Kim gia chúng tôi không lấy được? Chỉ cần Phùng gia các người ngoan ngoãn làm một con chó biết nghe lời, lợi ích sẽ không thiếu phần của các người. Hừ."

Nói xong, Kim Lan Miểu ngạo nghễ rời đi.

Phùng Phượng Thanh chậm rãi đi xuống cầu thang, đến tầng 3 thì dừng lại, liếc mắt nhìn cánh cửa chống trộm với ánh mắt đầy ẩn ý.

Cô ngửi thấy mùi tin tức tố của một Alpha và một Omega ở đây.

Nghe nói mấy ngày trước Cố thị tổ chức một cuộc đấu giá, vật phẩm được đem ra đấu là người được đào tạo xuất sắc nhất từ khu nuôi dưỡng gen của Cố thị, cũng là một Alpha.

Cuối cùng bị một người bí ẩn mua đi.

Cô thật sự muốn biết, trong chương trình hẹn hò này, một trong hai Alpha duy nhất—Dư Chu Chu.

Rốt cuộc có thân phận gì?

Cho đến khi trong lối thoát hiểm không còn chút động tĩnh nào, Dư Chu Chu mới thở phào nhẹ nhõm, từng bước từng bước như vịt con lon ton đi theo sau Cố Diên Khanh.

Dư Chu Chu nhớ đến chuyện mà Bạch Tư Cầm đã kể với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!