Chương 15: (Vô Đề)

Trời đã tối.

Cố Diên Khanh đeo kính gọng không viền, ngồi trước bàn làm việc.

Mái tóc dài mượt buông xõa sau lưng, ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao thẳng, dù khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng nhờ dung mạo xinh đẹp, khí chất thanh lãnh toát ra vẫn đầy sức sống.

Khách sạn do tổ đạo diễn chuẩn bị có điều kiện cũng thường thường thôi, cách âm rất kém.

Cố Diên Khanh thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gào thét của Kim Lan Miểu, tiếng xin lỗi lí nhí của Nhan Mật, và cả những lời lẽ nhờn nhợt dầu mỡ của Phùng Phượng Thanh.

Không biết Dư Chu Chu đang làm gì?

Tiếng gõ cửa rất nhỏ, lén lút như trộm vậy.

Cố Diên Khanh nhíu mày, không hiểu sao lại nghĩ đến một người.

Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, Dư Chu Chu theo đó lách người chui vào.

Cố Diên Khanh bực bội mím môi, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều, giọng không mấy vui vẻ: "Cô đến làm gì?"

Dư Chu Chu giơ ngón trỏ lên đặt trước môi, ra hiệu im lặng: "Diên Khanh, nhỏ tiếng một chút, ở đây cách âm rất kém."

Cô lấy từ trong người ra một thiết bị điện tử, bắt đầu rà soát khắp các góc phòng như đang dò mìn.

Cố Diên Khanh đột nhiên cảm thấy mình chẳng làm gì được với Dư Chu Chu, đuổi không đi, lạnh lùng cũng không chạy, giống như một miếng kẹo hạnh nhân dính người, chỉ cần cho một chút sắc mặt tốt là sẽ tan ra trong nháy mắt.

Cô bất lực đỡ trán, khoanh tay tựa vào cửa, nhìn Dư Chu Chu thậm chí không bỏ sót cả phòng tắm.

Dư Chu Chu đóng cửa phòng tắm, lại mở ra, rồi lại đóng vào, lại mở ra.

Sự kiên nhẫn của Cố Diên Khanh cạn sạch, lạnh giọng hỏi: "Cô rốt cuộc định làm gì? Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, đây không giống những nơi khác, quan hệ của chúng ta không thể để lộ, nếu bị phát hiện, tôi sẽ lập tức đưa cô quay lại sàn đấu giá, đem bán ngay lập tức."

Dư Chu Chu nhét lại thiết bị rà soát vào túi: "Đừng lạnh nhạt thế mà, Diên Khanh, chị là đại minh tinh, ảnh hậu mới nổi, tất nhiên tôi phải cẩn thận một chút rồi, tôi kiểm tra xem trong phòng có bị fan cuồng hay ai đó gắn camera lén không, tôi đã quét hết rồi, rất an toàn, không có cái nào cả, kể cả phòng tắm cũng không có."

Cố Diên Khanh hơi nghiêng người, nhường lối trước cửa: "Kiểm tra xong rồi thì đi đi."

Dư Chu Chu bĩu môi: "Dùng xong liền đá, Diên Khanh đúng là có chút nhẫn tâm mà."

Cô đi lên hai bước, hơi kiễng chân, cúi đầu cắn lấy gọng kính Cố Diên Khanh, chậm rãi tháo kính xuống, đuôi mắt mang theo ý cười chẳng hề thuần khiết.

Đặt kính vào lòng bàn tay, Dư Chu Chu chậm rãi nói: "Diên Khanh hỏi tôi đến làm gì, đêm dài dằng dặc thế này, tất nhiên là đến… Trèo giường lén rồi."

Cố Diên Khanh khựng lại.

Cổ họng khẽ động.

Một vài hình ảnh từng ảnh hưởng đến tâm trí cô bất chợt lóe lên trong đầu.

"Nơi này cách âm rất kém, là chính cô nói đó." Cố Diên Khanh vẫn khoanh tay, tư thế lạnh nhạt như cũ, "Không chỉ cách âm kém, mà còn rất dễ lọt gió, mùi tin tức tố sẽ bay ra ngoài."

Dư Chu Chu dụi đầu vào cổ Cố Diên Khanh như một chú chó lông xù, mềm mại đáng yêu: "Diên Khanh, tôi hình như vẫn chưa qua hết kỳ mẫn cảm, tuyến thể rất đau, hơn nữa, tin tức tố của chị có phải lại càng ổn định hơn không? Cả tháng nay chị chưa tiêm thuốc ức chế, tôi có thể giúp chị, giúp nó ổn định hơn chút nữa."

Con chip cấy vào tuyến thể khiến cảm giác của cô giảm đi đáng kể, cũng làm cho Dư Chu Chu ít bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega, giữ được lý trí và tỉnh táo trong suốt kỳ mẫn cảm.

Cái giá phải trả là tuyến thể sẽ đau đớn gấp mười lần người bình thường.

"Diên Khanh, tôi… Tôi đau quá."

Cố Diên Khanh chịu không nổi bộ dạng này của Dư Chu Chu nhất, trông cứ như cô là người bắt nạt vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!