Chương 39: (Vô Đề)

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, triều đình đã trải qua một cơn đại biến.

Phó Đô thống Hộ Loan vệ, Việt Lăng Phi, được phá lệ đề bạt làm Tả Đô Ngự sử của Đô Sát viện, chủ trì điều tra những quan viên trong triều kết đảng mưu lợi, tham ô nhận hối lộ, khiến nửa triều đình bị liên lụy. Sau đó, khi tiếp tục điều tra, phát hiện lương thực quân nhu bị khấu trừ, thảo dược viện trợ bị giữ lại, lần theo manh mối, không ngờ kẻ chủ mưu đứng sau lại chính là Thủ phụ Thái Khiêm Hậu.

Thái Khiêm Hậu không nhận tội, dẫn theo đông đảo môn sinh quỳ trước cửa hoàng cung kêu oan.

Việt đại nhân thân mang chính khí lẫm liệt, đích thân dâng lên chứng cứ Thái Khiêm Hậu cấu kết quan lại, âm thầm khấu trừ quân lương và lương thảo. Lại tra ra ông ta nhúng tay vào việc buôn muối, ngang nhiên tăng gấp ba lần thuế khóa ở Giang Nam. Để che giấu tội trạng, ông ta sai người ám hại đồng liêu, máu nhuộm tay, ít nhất đã hại chết hơn trăm mạng người. Tội trạng chất chồng, kể mãi không hết.

Cả triều chấn động. Hoàng thượng cùng Thái tử đích thân thẩm tra vụ án, cuối cùng Thái gia bị diệt tộc, cả nhà bị tru di cửu tộc, tài sản bị niêm phong, gia quyến không một ai thoát khỏi.

Hoàng hậu nương nương tháo trâm nhận tội, quỳ suốt trước cung điện, nức nở không ngừng, mãi không chịu đứng dậy, được Thái tử và Thái tử phi đỡ trở về tẩm cung, sau đó bệnh liệt giường hơn một tháng mới miễn cưỡng gượng dậy.

Khi tin Phan Tuyết Ngưng lâm bệnh qua đời ở trang viện truyền đến, Thanh Ngữ đang vui vẻ đùa giỡn cùng cháu trai Khôn nhi.

Khôn nhi giờ đã biết chạy, miệng bi bô gọi được không ít từ, giơ tay là đòi Thanh Ngữ bế, giọng non nớt gọi thẩm thẩm.

Lâm thị nhìn mà vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, chẳng hiểu sao đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã thân thiết với Tam thiếu phu nhân đến thế. Thấy Khôn nhi cứ giơ tay đòi bế, nàng cười nói: "Để ta ôm một cái, dính chút hỉ khí. Tam thiếu phu nhân thì miễn đi vậy."

Người ta vẫn nói, ôm trẻ con nhiều một chút thì dễ có tin vui hơn. Lâm thị mãi vẫn chưa có động tĩnh gì, nên mới muốn bế trẻ con, mong có thể cầu chút vận may, sớm ngày mang thai.

Khôn nhi không chịu, hất tay nàng ta ra, miệng đòi Tam thẩm.

"Thế thì không được đâu." Lâm thị sa sầm mặt, nghiêm giọng nói: "Tam thiếu phu nhân thân thể không tốt, không thể bế trẻ con. Nào, lại đây để Nhị thẩm bế, ngoan nào."

Lời nàng nói tuy uyển chuyển, nhưng cố ý giữ vẻ mặt lạnh lùng, lại vô tình dọa đến đứa nhỏ, Khôn nhi lập tức òa lên khóc.

Lâm thị hoảng hốt, tay chân luống cuống, liên tục nói làm sao đây.

Thanh Ngữ mím môi cười, khẽ nói: "Sợ gì chứ. Chút nữa Đại tẩu đến, cùng lắm chỉ khoe con mình giỏi, khóc to, chứ đâu có trách chúng ta, cứ để nó khóc đi."

Đang nói dở, Phùng ma ma đã vội vã chạy đến, khẽ thưa với hai vị thiếu phu nhân về cái chết của Phan Tuyết Ngưng.

Lâm thị sững người một thoáng, rồi quay sang nói với Tam thiếu phu nhân: "Ta suýt nữa quên mất là còn có người như nàng ta đấy!"

Từ sau khi Phan Tuyết Ngưng rời khỏi Hầu phủ, nhà họ Việt ngày càng hòa thuận yên vui, ai nấy đều sống trong tiếng cười niềm vui, đến mức thật sự đã quên mất sự tồn tại của người như nàng ta.

Lâm thị cũng từ khi không còn trông thấy Phan Tuyết Ngưng nữa, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Giờ nghĩ lại, nếu khi mới gả vào không có Phan Tuyết Ngưng luôn chen vào ly gián, thì với tính tình của trưởng bối trong nhà, chỉ cần biết điều một chút là yên ổn, hoàn toàn không cần phải toan tính từng ngày hay sống trong thấp thỏm lo âu.

Nhưng nghe được tin dữ, vẫn có chút bùi ngùi.

"Không được chết yên lành chính là để nói về loại người như nàng ta đấy." Lâm thị lẩm bẩm, khẽ nói với Tam thiếu phu nhân.

Thanh Ngữ liền hỏi Phùng ma ma, Tam thiếu gia có biết không.

"Chuyện này hẳn là đã biết rồi, tin tức là do Cố Trác đưa đến, chắc Tam thiếu gia còn biết sớm hơn cả chúng ta," Phùng ma ma vừa nói vừa như chợt nhớ ra điều gì, liền thốt lên: "Ấy, Cố Trác còn nói với ta một chuyện nữa, ta mải mê kể tin tốt về cái chết của người kia, suýt nữa thì quên mất."

"Chuyện gì vậy?"

"Tam thiếu gia nói, lát nữa sợ là người của phủ Thành Ý Bá sẽ đến phủ ta, bảo Tam thiếu phu nhân chuẩn bị một chút để ra gặp người nhà."

Phùng ma ma vừa nói vừa lẩm bẩm không nhịn được: "Sao lại là chuẩn bị gặp người nhà chứ… Tam thiếu gia chắc là lỡ lời thôi."

Lâm thị trừng mắt nhìn bà: "Tam thiếu gia sao có thể nói sai? Sai thì chắc chắn là do người khác, ví dụ như Cố Trác truyền lời sai."

Thanh Ngữ lại như chợt hiểu ra điều gì sau một hồi trầm ngâm, bất chợt đứng bật dậy, bước vài vòng đầy bối rối, rồi đột nhiên lao thẳng ra ngoài. Chạy được một đoạn, nàng mới sực nhớ ngồi xe sẽ nhanh hơn, liền vội vã quay lại, lên chiếc xe nhỏ phủ rèm xanh.

Vừa về đến Dật Xưởng Đường, còn chưa bước qua cổng, đã thấy lão Hầu gia, Tam thiếu gia đang đứng trò chuyện với mấy người. Nhìn từ phía sau, những bóng dáng ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!