Chương 36: (Vô Đề)

Thái tướng phu nhân, Thái phu nhân năm nay tròn bảy mươi, lớn hơn Thái tướng một tuổi. Hai vợ chồng đầu bạc răng long, ân ái mấy chục năm trời. Nay đến thọ thần của ái thê, đương nhiên Thái tướng long trọng cử hành, đích thân sai người phát thiệp mời khắp chốn quan lại, danh môn vọng tộc chốn kinh thành. Phủ Thường Ninh Hầu cũng nhận được một phần thiệp mời trong số đó.

Chỉ trong chốc lát, phủ nhà họ Thái đã rộn ràng hẳn lên, khắp trong ngoài đều bận rộn chuẩn bị cho thọ yến của lão phu nhân.

Vụ án dính líu đến hộ tịch mấy ngày trước tựa như mây bay gió thoảng, còn việc Thái tướng lấy cớ cáo bệnh cũng giống như một giấc mộng hư vô. Kinh thành lại dần khôi phục dáng vẻ náo nhiệt và yên ổn như thuở ban đầu.

Thường Ninh Hầu vốn không có ý định tham dự yến tiệc của Thái tướng. Còn Phan thị thì thấy người con rể tương lai mới tới phủ chưa được bao lâu, dẫn theo đi dự tiệc thì không thỏa đáng, mà không mang theo thì lại thành thất lễ. Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát là không đi nữa. Nhân lúc Tam thiếu phu nhân vào thăm nội viện, bèn gọi nàng lại để cùng thương nghị một phen.

"… Con rể lần này cũng lặng lẽ mà đến, ở lại chừng dăm ba hôm rồi phải đi ngay. Bằng không về không kịp Huy Địa, chậm trễ ngày thành thân thì lại rắc rối." Phan thị vừa nói, vừa lộ chút ngượng ngùng pha lẫn vui mừng. "Nó đặc biệt đến thỉnh an ta, ta sao nỡ mặc kệ không lo? Thọ yến của Thái lão phu nhân lần này, nếu Tam thiếu phu nhân có thể thay mặt đi một chuyến, thì ta sẽ không tham dự nữa."

Thanh Ngữ nhìn bà, thấy trong lời nói mang theo mấy phần tự hào, nghĩ chắc là do người con rể kia coi trọng Tứ tiểu thư, nên Phan thị mới vui vẻ đến thế. Mà nàng vốn cũng có cảm tình với cô em chồng này, bèn mỉm cười nói: "Tam thiếu gia từng dặn, nếu ta rảnh rỗi thì nên đi một chuyến. Mà hôm ấy ta cũng chẳng vướng việc gì, dĩ nhiên sẽ đến phủ nhà họ Thái rồi."

Phan thị nghe xong liền rất vui.

Bà cũng biết, với tính tình trầm ổn của lão Tam và bản tính ưa tĩnh lặng của Tam thiếu phu nhân, hai người xưa nay vốn không hay lui tới tiệc tùng. Có khi chính vì hôm nay mình thân chinh tới đây một chuyến, mới khiến Tam thiếu phu nhân bằng lòng đi thay. Nghĩ vậy, Phan thị liền lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng trang sức, lén lút nhét vào tay Tam thiếu phu nhân, khẽ nói: "Đây là đôi trâm vàng ta mới mua mấy hôm trước, kiểu dáng xinh lắm.

Tặng con đó, đừng để lộ ra ngoài, kẻo con bé Triều Uyển lại bảo ta thiên vị rồi lải nhải cho coi."

Thanh Ngữ nhận lấy rồi nói lời cảm tạ với Đại phu nhân.

Phan thị vui vẻ rời đi.

Thanh Ngữ liền sai người mang những bộ y phục mới may gần đây ra, đứng trước gương lựa chọn xem hôm ấy nên mặc bộ nào thì hợp đi dự tiệc hơn.

Mà ngay lúc Dật Xưởng Đường đang bận rộn chuẩn bị cho chuyến xuất hành của Tam thiếu phu nhân, thì trong Đông Mai Viên, Phan Tuyết Ngưng cũng đã âm thầm bắt đầu toan tính riêng của mình.

Phan Tuyết Ngưng xưa nay vẫn tự nhận mình không phải kẻ hay ghi thù. Nhưng nếu có kẻ dám ức h**p lên đầu nàng, thì nàngta  tuyệt đối không thể nhịn mà làm như không có chuyện gì xảy ra.

Dật Xưởng Đường nay đã kín cổng cao tường, nhất thời nàng ta không chen chân vào được, vậy thì tạm thời không tính sổ với Tam thiếu gia và Tam thiếu phu nhân.

Nhưng Phan thị thì khác.

Đã là người một nhà, nếu người cô ruột này không để nàng ta sống yên, thì nàng ta cũng quyết sẽ không để bà được yên ổn.

Chẳng phải Phan thị  thương nhất mấy đứa con ruột của mình hay sao? Nàng ta không động được đến Phan thị, nhưng lại có thể động đến mấy đứa con đầu óc đơn giản của bà ta.

Phan Tuyết Ngưng hiểu rõ, Tiểu thiếu gia Khôn nhi quanh năm có người canh giữ kè kè bên mình, nàng ta thân là thông phòng, căn bản không có cơ hội tiếp cận.

Nhưng những người khác vì đều đã lớn tuổi, nên không trông chừng chặt chẽ đến vậy.

Lục tiểu thư và thất tiểu thư đều là con thứ, Phan thị xưa nay vốn chẳng để tâm. Chỉ có Tứ tiểu thư là đích nữ duy nhất, nếu xảy ra chuyện gì, mới thực sự có thể khoét vào tim gan Phan thị, khiến bà ta đau đến thấu xương.

Chỉ khổ nỗi, dạo gần đây Tứ tiểu thư hoặc là ở trong khuê phòng thêu thùa, chuẩn bị túi thơm khăn tay để tặng sau ngày thành thân, hoặc là quây quần bên Đại thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân, chẳng mấy khi rời khỏi nội viện, khiến nàng ta muốn ra tay cũng khó mà chen vào được.

Đúng lúc Phan Tuyết Ngưng đang sốt ruột đến mức xoay như chong chóng, thì vận may và cơ hội lại bất ngờ giáng xuống.

Hôm ấy, con trai trưởng nhà họ Cát, Cát Vân Đình bất ngờ ghé đến Hầu phủ, nói là muốn tá túc một thời gian.

Cát đại nhân vốn là Bố chánh sứ vùng Huy Địa, nay đã đưa cả nhà chuyển đến địa phương mới nhậm chức. Lần trước, Cát Vân Đình thi Hội không đỗ, lần này được cho lên kinh sớm để chuẩn bị kỹ càng hơn, nhân tiện cũng có thể thỉnh giáo Việt Tam thiếu gia về việc học hành.

Lần này Cát Vân Đình vào kinh, một mặt là muốn thỉnh giáo Tế tửu Quốc Tử Giám về học vấn, mặt khác cũng mong được Tam thiếu gia phủ Thường Ninh Hầu chỉ điểm thêm đôi điều, nên mới tạm trú lại Hầu phủ trong thời gian này.

Y vừa hơn hai mươi, thân mang thân phận cử nhân, học nghiệp cũng xem như không tệ. Tuy lần trước thi Hội chưa đỗ, nhưng văn bài vẫn được đánh giá cao, ai nấy đều cho rằng kỳ sau nhất định có thể nổi bật mà ra.

Vì muốn tiến thêm một bước trên con đường khoa cử, lần này y mới quyết ý lên kinh sớm để khổ luyện.

Nhân dịp thỉnh giáo học vấn, Cát Vân Đình cũng tiện tay mang theo quà mừng năm mới mà nhà họ Cát chuẩn bị sẵn để gửi đến Hầu phủ.

Tất nhiên, y cũng có tính toán riêng trong lòng, muốn nhân dịp này được gặp mặt vị hôn thê của mình, Tứ tiểu thư một lần. Bằng không, với thân phận của y, hoàn toàn có thể mượn chỗ tá túc nơi khác, đâu nhất thiết phải ở lại trong phủ Thường Ninh Hầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!