Chương 35: (Vô Đề)

Việt lão phu nhân liền sai người mời người nhà họ Phan vào, lại dặn đại thiếu phu nhân Phương thị dẫn theo Khôn nhi lui trước, dù sao đứa nhỏ còn bé, không cần thiết phải gặp khách ngoài rồi bị dọa sợ. Đồng thời phân phó người đem đám da quý mà tam nương vừa chia cho các phòng thu dọn hết.

Thế nhưng dù đám bà tử có nhanh tay đến đâu, vẫn không kịp với tốc độ hối hả đầy tức giận của người nhà họ Phan.

Cửa ra vào chỉ rộng chừng ấy, muốn dọn đi cũng phải lần lượt từng chuyến. Đống da thú từ các phòng vừa mới được mang ra, còn chưa kịp chuyển nốt mấy rương vải còn lại của Tam thiếu phu nhân sang phòng bên, thì người nhà họ Phan đã đi tới hành lang.

Đám người hầu đành phải tạm thời đặt mấy cái rương vào một góc trong phòng.

Ngay sau đó, rèm được vén lên, một hàng nữ quyến tươi cười bước vào trong.

Lần này nhà họ Phan đến có Đại phu nhân nhà họ Phan, đại thiếu phu nhân, một vị đường tẩu và một vị biểu tiểu thư. Vị biểu tiểu thư kia là cháu gái ruột của đại phu nhân nhà họ Phan – Thôi thị, tên là Thôi Nhược Hà, năm nay mười ba đang là độ tuổi như hoa, hoạt bát tươi tắn, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, ai nhìn thấy cũng sinh lòng yêu mến.

Dù Việt lão phu nhân vì Phan Tuyết Ngưng mà không còn quý mến nhà họ Phan như trước, nhưng khi trông thấy một đứa trẻ như Thôi Nhược Hà, cũng không khỏi sinh lòng yêu thích. Đợi nàng cúi người thỉnh an với nụ cười ngọt ngào trên môi, lão phu nhân liền tháo luôn chiếc vòng ngọc trên cổ tay, tặng cho Nhược Hà làm quà gặp mặt ngay tại chỗ.

Phan thị nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng khó chịu vô cùng, nhưng chỉ cúi đầu chỉnh lại tà áo, không nói một lời.

Nhị phu nhân Thiệu thị vội vàng hùa theo, cười nói: "Ôi chà, lão phu nhân đúng là thật sự thích tiểu thư nhà họ Thôi. Chiếc vòng này người vẫn luôn đeo, thiếp thân từng ngỏ ý xin mà còn không được đấy!"

Vốn dĩ trong phủ, bà là người rất ít mở miệng, dù sao chị em dâu không hòa thuận, còn mẹ chồng là lão phu nhân cũng chẳng mấy khi để ý đến mình.

Thế nhưng từ khi Tam thiếu phu nhân vào cửa, nàng thường xuyên kéo bà cùng chơi đùa, nói cười với mọi người, dần dần bà cũng thoải mái hơn, bắt đầu hay cùng cả nhà cười nói rôm rả.

Thôi Nhược Hà nghe vậy lại vui vẻ cúi người hành lễ thêm một lần nữa với lão phu nhân.

Tuổi càng lớn, lại càng thích nhìn lũ trẻ con tràn đầy sức sống. Việt lão phu nhân vô cùng vui vẻ, sai người dâng trái cây và điểm tâm ngon cho biểu tiểu thư nhà họ Thôi dùng.

Đúng lúc ấy, trong phòng chợt vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.

Đại phu nhân nhà họ Phan – Thôi thị nét mặt đầy u sầu, chậm rãi nói: "Con gái bảo bối của ta vào kinh cũng đã lâu, vậy mà chẳng có lấy một bức thư hay tin tức nào truyền ra ngoài. Ta thân làm mẹ, trong lòng lo lắng khôn nguôi, hôm nay không nhịn được mới mạo muội tới quấy rầy, chỉ mong được biết tình hình của con bé dạo này thế nào."

Phan thị là đích trưởng nữ trong nhà.

Đại phu nhân nhà họ Phan – Thôi thị, chính là em dâu của bà, cũng là mẫu thân của Phan Tuyết Ngưng. Đại thiếu phu nhân là vợ con trai trưởng của bà, tức chị dâu của Phan Tuyết Ngưng. Còn vị đường tẩu đi cùng lần này thì có phu quân là một người anh em họ rất gần trong chi thứ, quan hệ cũng vô cùng thân thiết.

Thôi thị đang định dẫn dắt câu chuyện, chuẩn bị mở miệng xin gọi Phan Tuyết Ngưng ra gặp mặt, thì ánh mắt chợt liếc tới một chiếc rương đặt sát tường, nắp rương chưa đậy kín, lộ ra một góc da thú óng ánh bóng loáng.

Bà ta liếc nhìn tấm da thú, lại liếc sang Phan thị, bị ánh sáng bóng mượt nơi mép da kia làm cho ngứa ngáy trong lòng, liền cười nói: "Cô tổ mẫu cũng thật có lòng. Biết chúng tôi sẽ đến, nên đã chuẩn bị sẵn vải vóc từ trước rồi."

Bà ta nghĩ bụng Hầu phủ giàu có rộng rãi, chắc chắn sẽ không tiếc nổi một tấm da thú.

Huống chi bà là nhạc mẫu tương lai của Nhị thiếu gia, giờ đã mở lời, Hầu phủ sao có thể không nể mặt?

Nào ngờ, không một ai lên tiếng đáp lại.

Một lúc lâu sau, một người con gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp đứng dậy, trông có vẻ chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan thật sự đẹp cực kỳ khiến người ta vừa nhìn liền không thể rời mắt được.

Nàng sai người mở chiếc rương kia, lấy ra tấm da vừa rồi lộ ra nơi mép.

Thôi thị trong lòng thầm mừng rỡ.

Thanh Ngữ lại chẳng buồn để ý đến vị thân gia thái thái kia, chỉ mỉm cười tươi tắn, sai Điền ma ma dâng tấm da thú ấy lên cho Việt lão phu nhân: "Miếng này cũng là chuẩn bị cho tổ mẫu ạ. Người xem có ưng ý không?"

Sắc mặt Thôi thị lập tức lộ vẻ không vui.

Còn con dâu bà là Đại thiếu phu nhân nhà họ Phan thì lúng túng thấy rõ, hai má đỏ bừng, ngoan ngoãn mà rụt rè ngồi một bên, không nói lời nào, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.

Đường tẩu nhà họ Phan vừa nhìn thấy ánh lấp lánh của tấm da thú liền không kìm được mà thốt lên kinh ngạc: "Ôi chao, thứ hàng tốt thế này đúng là chưa từng thấy qua. Không biết vị thiếu phu nhân đây từ đâu mà có được?"

Bởi vì Hầu phủ có địa vị tôn quý, còn bọn họ thân phận thấp hơn, cho nên sau khi Quách ma ma giới thiệu sơ qua thân phận từng người bên nhà họ Phan với người trong Hầu phủ, thì lại không hề giới thiệu ngược lại, rằng những nữ quyến đang ngồi đây của Hầu phủ là ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!