Chương 34: (Vô Đề)

Trong bữa tiệc Trung Thu tại hoàng cung, ban đầu mọi chuyện đều yên bình tĩnh lặng. Hoàng thượng và hoàng hậu hòa nhã, ân cần tiếp đãi chư vị hoàng thân quốc thích. Mọi người cùng nhau nâng chén vui cười, tiệc rượu náo nhiệt, tiếng cười nói không ngớt.

Đợi đến khi qua ba vòng rượu, phần lớn mọi người đã ngà ngà say thì bỗng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Hoàng thượng hơi quá chén, muốn uống vài viên đan dược giải rượu, Hoàng hậu nương nương đích thân đỡ người rời tiệc.

Ước chừng một nén nhang sau khi đế hậu rời đi.

Không biết là ai bỗng cao giọng hỏi lớn: "Tướng gia, chẳng phải tiểu lục nhà ngài vẫn chưa thành thân sao? Trước đây còn nói sẽ tìm mối tốt, định sau Tết bàn chuyện hôn sự, sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì?"

Lời vừa dứt, cả sảnh tiệc đang ồn ào bỗng chốc lặng như tờ.

Tể tướng Thái Khiêm Hậu nhấp nháp tách trà trong tay, mỉm cười đáp: "Chuyện của Tiểu Lục, đâu phải chỉ một mình ta lo. Cha mẹ nó cũng đang trông ngóng, đây không phải là chuyện mình ta có thể quyết định."

Người kia cười ha hả, tiếng cười vang dội như chuông đồng chính là nhị đệ của Hoàng thượng, Sở vương.

Sở Vương là con trai của Quách thái tần, thường lui tới hoàng cung để hầu hạ bên cạnh bà. Vì thế cũng nghe được không ít chuyện mà người ngoài không hay biết. Lúc này liền lên tiếng: "Ta từng nghe nói, ngươi định cầu hôn Tứ công chúa cho Tiểu Lục nhà ngươi, kết quả lại bị thái tử từ chối. Chuyện ấy… có thật không?"

Không khí vốn đã lặng như tờ, nay trong phòng lại càng thêm tĩnh mịch, đến mức ai ngồi gần còn có thể nghe rõ tiếng hô hấp của người bên cạnh.

Thái Khiêm Hậu uống cạn phần trà vụn trong chén, khẽ nhai kỹ mấy cọng lá non còn sót lại rồi nhổ vào đĩa, mỉm cười nói: "Không biết Sở Vương gia nghe từ đâu ra chuyện ấy? Xin Vương gia cứ nói rõ, Thái mỗ xin rửa tai lắng nghe. Dẫu Cảnh Thư nhà ta chẳng thể sánh với Vệ thế tử về đường học nghiệp, nhưng cũng là người đã có bảng vàng đề danh, vào được Hàn Lâm Viện.

Nếu Vương gia có điều bất mãn, cứ thẳng thắn nói ra, cũng chẳng cần phải làm khó một đứa nhỏ như thế."

Thái Cảnh Thư chính là đứa cháu thứ sáu của Thái tướng. Năm đó quả thực có ý định cầu hôn công chúa Cơ Vĩnh Hi cho hắn. Nào ngờ lại bị thái tử Cơ Vĩnh Chiêu khéo léo từ chối. Về sau nhờ hoàng hậu nương nương đứng ra giảng hòa, Thái Khiêm Hậu cũng không nhắc lại chuyện ấy nữa.

Không ngờ chuyện năm xưa lại bị Sở vương nói toạc ra ngay giữa buổi gia yến trong cung.

Nghe giọng điệu ngà ngà say của Sở vương, Thái Khiêm Hậu liền sai người: "Đi, mang cho Vương gia một bát canh giải rượu." Lại quay sang mọi người trong phòng, vẫn giữ nụ cười ôn hòa mà nói: "Mọi người cứ ăn uống tiếp đi, đừng để chuyện nhỏ này ảnh hưởng

Nào ngờ Sở vương lại không chịu bỏ qua, cứ đeo bám không dứt: "Sao tể tướng lại không nhắc đến chuyện đó? Theo ta thấy, Tứ công chúa chưa gả, Tiểu Lục nhà ngươi cũng chưa cưới, hai người vừa vặn xứng đôi. Hay là hôm nay, ngay trước mặt mọi người đây, định chuyện hôn sự luôn đi, ý tể tướng thế nào?"

Nói xong lại cất tiếng cười lớn.

Nếu là theo tính tình của Tứ công chúa, nghe hoàng thúc cứ năm lần bảy lượt nhắc đến chuyện hôn sự thế này, e rằng nàng đã sớm đập bàn đứng dậy, dứt khoát không chịu nữa rồi.

Thế nhưng, ngay khi trông thấy Việt tam thiếu gia cùng Việt tam thiếu phu nhân ân ân ái ái trong bữa tiệc, nàng đã giận đến mức bỏ về cung từ sớm, giờ đâu còn ở trong yến tiệc nữa.

Mà nàng lại là ái nữ của đế hậu, người duy nhất đồng mẫu đồng sinh với nàng, chính là Thái tử Cơ Vĩnh Chiêu. Vậy nên, việc này ngoài thái tử và thái tử phi ra, kẻ khác cũng không tiện mở miệng chen vào.

Lúc này, toàn bộ ánh mắt trong đại điện đều đồng loạt hướng về phía chỗ ngồi của Đông Cung.

Cơ Vĩnh Chiêu sắc mặt lạnh lùng, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, hắn bỗng bật cười, nói: "Tính tình muội muội ta, chư vị đều rõ cả. Chuyện của Vĩnh Hi, phải để muôi ấy tự mình cân nhắc. Nếu muội ấy không đồng ý, thì dẫu là phụ hoàng hay mẫu hậu cũng không thể ép buộc. Mọi người cứ tiếp tục ăn uống đi. Việc của muội ấy, để phụ hoàng và mẫu hậu lo.

Người làm ca ca như ta, cũng chẳng quản nổi."

Thái tử phi Đặng thị vội vàng phụ họa: "Đúng thế, đúng thế, lời điện hạ chí phải."

Sở Vương lại "ấy" một tiếng rồi nói: "Điện hạ và thái tử phi sao lại nói vậy? Tứ công chúa để tiểu công tử nhà tể tướng đợi chờ lâu như thế, cũng nên nghĩ đến cảm xúc của người ta một chút. Dù gì cũng là người một nhà, sao có thể xa cách như người ngoài? Nàng ấy chẳng lẽ không nghĩ xem, đó còn là biểu ca của mình sao?"

Nói như kiểu Thái Cảnh Thư không có Tứ công chúa thì không sống nổi vậy.

Thái Khiêm Hậu bành một tiếng vỗ xuống bàn.

Giữa ánh mắt chăm chú của bao người, Thái Khiêm Hậu chậm rãi đứng dậy, cất giọng vang dội: "Không giấu gì chư vị, lão phu xưa nay thực lòng chưa từng nghĩ đến chuyện để Cảnh Thư cưới công chúa. Nó tiền đồ rộng mở, sau này có thể bước vào nội các, làm đến tể tướng. Sao có thể vì cưới công chúa mà để lỡ tiến trình?"

Nói rồi, ông ung dung bước đến trước vị trí Đông Cung, khom người chắp tay hành lễ, tiếp lời: "Ngược lại, lão phu có một mối nhân duyên khác muốn bàn. Chỉ không biết Thái tử và Thái tử phi có đồng ý hay không."

Cơ Vĩnh Chiêu hơi mím môi, ngẩng mắt nhìn về phía Thái Khiêm Hậu, thần sắc vẫn lạnh nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!