Vì vậy, đây là lần đầu tiên Thanh Ngữ gặp Thành Ý Bá phu nhân.
Gió thu mát mẻ và trong lành, thổi rơi lá cây xào xạc.
Lá rụng lướt qua mái tóc bạc trắng của lão phu nhân, đậu lên bờ vai gầy yếu của bà rồi trượt khỏi vai, rơi xuống mặt đất.
Biết rõ thế tử Vệ Giang Lâm lần này không đến, chỉ có các nữ quyến tới, nhưng khi đối mặt với bà ngoại, nàng vẫn không khỏi có chút hoảng loạn sợ bị nhìn thấu, cúi thấp đầu, giọng nói khẽ run không thể kiềm chế được, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Lão phu nhân vạn an."
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm ba tấc đất trước mũi chân, viền mắt cay xè, tầm nhìn mơ hồ, bỗng có một đôi tay tuy tái nhợt nhưng đầy sức lực đỡ lấy nàng đứng dậy.
Phu nhân của Thành Ý Bá, Vệ lão phu nhân, từ sau khi con gái cùng cả nhà gặp nạn, thân thể bà vẫn luôn không khỏe, hiếm khi ra khỏi cửa. Đến nay chuyện ấy đã qua hơn một năm, bà mới bắt đầu đi lại thăm hỏi đôi chút thân thích, bằng hữu thân quen.
Nhìn cô gái trẻ trước mặt, bà cảm thấy vô cùng thân thiết, ánh mắt vốn đã hiền hòa giờ lại càng thêm từ ái.
"Không cần đa lễ." Bà đã khóc suốt hơn một năm qua, giọng nói vốn trong trẻo giờ đã khàn khàn đôi chút, "Có thể mời ta đến tham gia lễ cập kê của Tam thiếu phu nhân, đó là vinh hạnh của ta."
Lời này là khiêm nhường, nhưng trong đó cũng có mấy phần chân tình.
Việt Tam thiếu gia hiện là người được sủng tín bên cạnh Hoàng thượng, là quyền quý đương triều, lại xuất thân từ Hầu phủ. Trong hàng đồng bối của phủ Thành Ý Bá, hiếm ai có thể sánh được với hắn, chỉ có thế tử Vệ Giang Lâm là có thể nhắc đến.
Vậy mà chính Tam thiếu gia lại đích thân đến phủ mời bà làm chính tân cho lễ thành cài trâm của Tam thiếu phu nhân, khiến khắp phủ Thành Ý Bá ai nấy đều kinh ngạc.
Hỏi kỹ nguyên do, Việt Tam thiếu gia chỉ nói từng gặp qua thám hoa lang Vệ thế tử, cảm thấy nhà họ Vệ là thế gia thanh liêm hiếm có, cũng có ý nâng đỡ Vệ thế tử, vì thế mới đích thân đến phủ bái phỏng.
Thành Ý Bá không có thiếp thất, chỉ cùng chính thê là Thành Ý Bá phu nhân sinh được một trai một gái. Con trai duy nhất, cũng là cha của Vệ Giang Lâm, trời sinh thân thể yếu đuối, chân có tật, đi lại khó khăn.
Vệ Giang Lâm mới sinh được vài năm, phụ thân y đã qua đời khi còn rất trẻ.
Thành Ý Bá bèn xin phong cho cháu trai Vệ Giang Lâm làm thế tử, từ đó về sau, cả phủ giao cho cháu đích tôn chống đỡ môn đình.
Do phụ thân của Vệ Giang Lâm vì bệnh tật mà sinh thời không có thành tựu gì, phủ Thành Ý Bá cũng vì vậy mà coi như bỏ qua một đời, dần dần sa sút, thanh thế trên triều đình ngày càng mờ nhạt.
May thay, con rể Giản Hành lại vô cùng giỏi giang, dù bị điều ra vùng biên ải giá lạnh khắc nghiệt phương Bắc, ông vẫn có thể lập được công trạng, nhờ vậy mà phủ Thành Ý Bá mới còn giữ được chỗ đứng ở kinh thành.
Từ khi các con còn nhỏ, Thành Ý Bá và phu nhân đã định hôn sự cho chúng. Họ dốc lòng bồi dưỡng Vệ Giang Lâm, tuy chưa từng gặp cháu gái, nhưng con rể Giản Hành và con gái đều là người biết lễ nghĩa, giỏi giang, lại có dung mạo xuất chúng, hẳn cháu gái cũng không thể kém cỏi.
Chỉ tiếc nhà họ Giản năm ngoái đã…
Hiện nay, thế tử Vệ Giang Lâm đã đỗ Thám hoa, được bổ nhiệm làm Tu soạn tòng lục phẩm tại Hàn Lâm viện, xem như đã có một con đường quan lộ ổn định và tươi sáng.
Nếu lại có sự nâng đỡ của Việt Tam thiếu gia, thì ngày tháng sau này của phủ Thành Ý Bá chắc chắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Thành Ý Bá phu nhân, Vệ lão phu nhân không lập tức đồng ý chuyện này, mà cùng lão Bá gia bàn bạc rất lâu. Sau đó, lại hỏi qua Vệ Giang Lâm, biết được đúng là vào mùng Một Tết năm nay, khi Tam thiếu gia vào cung tạ ơn thánh ân ban hôn, hai người từng gặp mặt, còn trò chuyện đôi ba câu riêng tư.
Lúc ấy, Vệ lão phu nhân mới yên tâm, chấp thuận lời thỉnh cầu của Việt Tam thiếu gia.
Và nhờ vậy, mới có cảnh tượng hôm nay.
Nghe hạ nhân vào bẩm báo phủ Thành Ý Bá có hai người đến, Việt lão phu nhân được thế tử phu nhân Phan thị dìu đỡ ra đón, cùng Vệ lão phu nhân hàn huyên chào hỏi. Vừa vặn nghe được câu "vinh hạnh" của Vệ lão phu nhân, Việt lão phu nhân liền vội vàng cười nói: "Bá phu nhân đúng là khiêm tốn quá rồi. Tay viết tiểu khải cài hoa của bà, đừng nói trong kinh thành, khắp thiên hạ cũng chẳng ai sánh bằng.
Hồi ta còn trẻ đã muốn bắt chước nét chữ của bà, nhưng bắt chước mãi cũng không giống được."
Mọi nữ quyến đều bật cười vui vẻ, mang theo thiện ý.
Ai nấy đều biết chuyện cả nhà tiểu thư phủ Thành Ý Bá gặp biến cố bất hạnh, vô cùng cảm thông, chỉ mong Vệ lão phu nhân có thể nguôi ngoai phần nào, chịu ra ngoài đi lại cho khuây khỏa.
Lúc này, tất cả các nữ quyến đều rôm rả đùa vui, nói chữ của Vệ lão phu nhân đẹp đến nhường nào, ai nấy tranh nhau xin bà cho một bản chữ mẫu mang về nhà luyện viết.
Vệ lão phu nhân bị mọi người chọc ghẹo đến mức khẽ mỉm cười, vừa chuyện trò vừa cùng mọi người bước vào trong phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!