Toàn phủ Hầu gia đều ngỡ rằng, dựa theo chức vị Chính tam phẩm Phó Đô thống của Tam thiếu gia, thì Tam thiếu phu nhân cũng chỉ nên được sắc phong Tam phẩm cáo mệnh mà thôi. Nào ngờ đến khi thánh chỉ được tuyên xong, mọi người mới ngỡ ngàng phát hiện, nàng lại được phong làm Nhị phẩm phu nhân Quận Dĩnh Xuyên.
Cả sảnh ồ lên xôn xao, dẫu có mặt nội thị trong cung ở đây, đám người nọ cũng không giấu nổi vẻ nghi ngờ trên mặt.
Triệu Phúc thấy mọi người kinh ngạc như thế, bèn cố ý giải thích mấy câu: "Thánh chỉ vốn nên tuyên sớm hơn. Chỉ là vài vị chủ tử trong cung mỗi người một ý, bàn đi bàn lại mãi không định được, nên mới kéo dài đến giờ mới quyết định."
Ban đầu, Hoàng thượng vốn định dựa theo phẩm cấp của Việt Lăng Phi, phong Trình Tri Du làm Tam phẩm Thục nhân. Như vậy, vào đúng ngày thành hôn của Tam thiếu gia, có thể tuyên đọc thánh chỉ, càng thêm vinh quang hiển hách.
Thánh chỉ khi ấy đã gần soạn xong, Thái giám chưởng ấn Triệu Phúc và thái giám bút chính Lưu Thuận đều đứng chờ một bên, chuẩn bị sẵn sàng đi tuyên chỉ bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên hoàng hậu thấy làm vậy là quá thiệt thòi cho tiểu thư nhà họ Trình. Người nói, Trình tiểu thư vốn là thiên chi kiêu nữ, được nuông chiều thương yêu mà trưởng thành, vậy mà lại phải sống trong một gia đình thư sinh nghèo hèn. Sau đó còn phải cùng gia đình chạy nạn, cuối cùng cả cha mẹ nuôi cùng người thân đều lần lượt mất đi, chỉ còn lại một mình nàng cô độc.
Dù thế nào cũng nên bù đắp một chút, phong cho nàng một chức cáo mệnh Nhị phẩm mới phải.
Hoàng thượng lúc ấy còn do dự, thấy làm vậy e là không hợp lễ nghi. Người bảo, hay là thưởng cho nàng nhiều một chút, còn chức cáo mệnh thì cứ phong theo cấp bậc của Việt Lăng Phi là được.
Nhưng Hoàng hậu lại kiên quyết phản đối. Nàng cho rằng phần thưởng dù có nhiều đến đâu cũng chỉ là vật ngoài thân, chẳng bằng vinh quang của một đạo cáo mệnh, danh phận cao quý mới thực sự có uy thế, có thể theo người cả đời.
Hai vợ chồng tranh luận mãi mà không phân thắng bại.
Thế là lúc có thời gian rảnh, cả hai cùng cho gọi thái tử và thái tử phi đến, bốn người ngồi lại thương nghị chuyện này hồi lâu. Cuối cùng vẫn làm theo ý của Hoàng hậu, trực tiếp sắc phong Trình Tri Du làm Quận phu nhân Nhị phẩm.
Nhưng thái tử và thái tử phi lại cho rằng, Hoàng thượng đã từng nói muốn ban thêm lễ vật cho Việt Tam thiếu phu nhân, thì chi bằng cứ ban luôn. Như thế chẳng khác nào nàng đồng thời nhận được cả ân sủng đặc biệt của Hoàng thượng và sự xem trọng riêng của Hoàng hậu, há chẳng phải càng vinh quang hiển hách sao?
Hoàng thượng nghe vậy, liền phất tay áo rộng, sảng khoái đồng ý.
Vì thế mà hôm nay thánh chỉ mới được đưa đến, còn đặc biệt chọn đúng lúc tam thiếu phu nhân vừa kết thúc chuyến về thăm nhà mẹ đẻ, chuẩn bị quay lại Hầu phủ, tính toán kỹ lưỡng thời gian mà đến.
Thường Ninh Hầu liên tục dập đầu khấu tạ hoàng ân, thay mặt cả phủ cảm tạ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương.
Việt lão phu nhân lập tức sai người chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh để tạ ơn Triệu công công.
Triệu Phúc ban đầu khéo léo từ chối, nhưng Thường Ninh Hầu và lão phu nhân một mực khẩn thiết giữ lại, lời lẽ chân thành, không tiện từ chối, cuối cùng đành bất đắc dĩ thu nhận.
Thế tử cùng Việt Tam thiếu gia đích thân tiễn Triệu công công ra tận cửa Hầu phủ, lễ nghi chu toàn.
Phương thị cùng Việt Triều Uyển vui vẻ đến chúc mừng Tam thiếu phu nhân. Thanh Ngữ cũng không ngờ sự việc lại chuyển biến đến mức này, thân phận của bản thân theo đó mà tăng thêm không ít. Những rối bời trong lòng vì chuyện nhà khi trước, lúc này cũng vội vã thu lại, mỉm cười dịu dàng ứng đối với mọi người.
Nhị thiếu phu nhân Lâm thị nhìn thấy niềm vui khắp cả nhà, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ số mệnh may mắn của Tam thiếu phu nhân, bèn khẽ khàng ghé tai nhị phu nhân hỏi nhỏ: "Vì sao mà Tam thiếu phu nhân lại được phong cáo mệnh vậy ạ?"
Trong hiểu biết hạn hẹp của nàng, chỉ có Hầu phu nhân hay Thế tử phi mới có thể được phong cáo mệnh, ngoài ra thì chẳng rõ gì thêm. Dù sao phụ thân nàng cũng chỉ là một viên quan thất phẩm, sống trong huyện thành bao năm cũng chưa từng nghe nói có ai trong nhà được phong cáo mệnh cả. Nay được tận mắt chứng kiến, sinh ra lòng hiếu kỳ nên tiện miệng hỏi.
Thiệu thị đang mừng thay cho Tri Du, nên nói ngắn gọn: "Tam thiếu gia có bản lĩnh, nên Tam thiếu phu nhân được phong cáo mệnh đấy."
Bà cảm thấy mình đã giải thích rất rõ ràng, vợ nhờ chồng mà được tôn quý. Phu quân nhà mình có bản lĩnh, được Hoàng thượng coi trọng, thì thê tử tự nhiên có thể được phong cáo mệnh.
Nhưng, Lâm thị không hiểu.
Nếu lúc đó Lâm thị chịu hỏi thêm một câu vì sao Tam thiếu gia có bản lĩnh thì thê tử của hắn lại được phong cáo mệnh, với tính tình ôn hòa của Thiệu thị, ắt sẽ nhẫn nại giảng giải cặn kẽ thêm lần nữa.
Thế nhưng Lâm thị không hỏi, mà tâm tư của Thiệu thị lúc ấy đều đặt cả vào Tri Du, cũng chẳng để ý vẻ mặt còn chưa hiểu rõ của nàng, nên câu chuyện cứ thế bỏ dở.
Lâm thị liền âm thầm cảm thấy, vị nhị phu nhân này… e là cũng không dễ thân thiết cho lắm.
Nàng thầm cân nhắc trong lòng, Tam thiếu phu nhân đâu có gì hơn mình, chẳng qua xuất thân khá hơn một chút, dung mạo lại quá đỗi xinh đẹp mà thôi. Vì cớ gì mà nàng ta lại được phong cáo mệnh, còn mình thì không?
Huống hồ, Phan Tuyết Ngưng cũng từng nói rồi, Tam thiếu phu nhân chẳng có bản lĩnh gì nổi bật, chỉ tình cờ được Tam thiếu gia cứu một lần. Vừa khéo lại là biểu tiểu thư nhà Trình Đại học sĩ, ngoại tộc của bằng hữu của Tam thiếu gia, thế nên mới có hôn sự này.
Chẳng qua là may mắn mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!