Dưới ánh nắng, Lâm thị vận tiểu áo màu đỏ thắm thêu hoa mẫu đơn vàng óng, bên ngoài khoác áo bối tử cổ đứng màu hồng cánh sen, đầu cài bộ bộ diêu hình như ý bằng vàng ròng đính ngọc biếc, dáng vẻ vốn nên toát lên vẻ quý phái đoan trang, nhưng vì dáng điệu rụt rè, khép nép nên lại có phần gượng gạo, không xứng với trang phục.
Quách ma ma bước đến chậm rãi, ánh mắt kín đáo liếc nhìn qua những nếp gấp trên y phục của Lâm thị. Chất vải còn tạm, nhưng kích cỡ không mấy vừa vặn, hẳn là gấp gáp mua ở hiệu may trước khi xuất giá, chứ không phải hàng đặt đo riêng đắt tiền.
Quách ma ma giả vờ như không thấy sự lúng túng bất an của Nhị thiếu phu nhân, mỉm cười nói: "Tam thiếu phu nhân sớm đã rời đi rồi. Phu nhân nghe nói thiếu phu nhân đến, đặc biệt sai ta mời thiếu phu nhân vào trong. Thiếu phu nhân, mời đi lối này."
Nói rồi liền dẫn đường bước vào trong viện.
Lâm thị cúi đầu lặng lẽ đi theo phía sau, suốt dọc đường chỉ dám nhìn ba tấc đất trước mũi chân, không dám hé một lời.
Nàng mới gả vào hầu phủ không bao lâu, đối với các vị chủ tử trong nhà còn chưa thân quen.
Thấy Tam thiếu phu nhân vào cửa muộn hơn mình mà đã có thể trò chuyện cười nói với đám nữ quyến một cách tự nhiên, nàng vừa ngưỡng mộ lại vừa khao khát, cũng muốn mình có thể như tam thiếu phu nhân, kết giao được với các vị trong phủ. Đáng tiếc, nàng không có khí độ đó.
Tam thiếu phu nhân là biểu tiểu thư của phủ Quốc công, lại là đường muội bên nhà Đại học sĩ họ Trình.
Nàng chẳng qua chỉ là con gái của một vị quan thất phẩm nhỏ, trong nhà không có tiền cũng chẳng có địa vị. Khi còn ở huyện thành thì còn có thể ngẩng đầu mà nói chuyện, nhưng đến kinh thành, nơi mà tùy tiện một tấm biển hiệu cũng có thể rơi trúng một vị quan tam phẩm, thì quả thật, nàng chẳng có gì để nương tựa.
Lão phu nhân cùng đại phu nhân, nhị phu nhân đang trò chuyện về những kiểu hoa thịnh hành gần đây; Tứ tiểu thư lại cùng Đại thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân nói cười vui vẻ, ngay cả Lục tiểu thư và Thất tiểu thư xuất thân thứ nữ cũng có thể tự nhiên góp lời.
Đám thanh niên nhắc đến những quán ngon trên phố, nàng đến cả tên gọi các món ăn ấy còn chưa từng nghe qua, nói gì đến chuyện biết chúng được bán ở cửa tiệm nào, đến cả một bước chân cũng chưa từng đặt tới.
Nàng không chen vào được bất kỳ câu chuyện nào của mọi người.
Ngay cả mấy nha hoàn thông phòng trong phòng Nhị thiếu gia cũng còn ra dáng hơn nàng, thường ngày hành lễ với nàng cũng chẳng mấy tình nguyện.
Chỉ có Tuyết Ngưng là còn tốt một chút, đối với nàng vẫn giữ lễ nghĩa, có gì nàng không hiểu cũng sẵn lòng chỉ dạy.
Lâm thị rón rén theo sau Quách ma ma bước vào chính phòng Xuân Khê Viên, theo đúng lễ nghi cúi người vấn an và hành lễ phúc thân với mẹ chồng, sau đó cúi đầu đứng sang một bên, lặng lẽ chờ mẹ chồng phân phó.
Phan thị nhìn dáng vẻ nhút nhát, không nên thân của nàng, trong lòng âm thầm thở dài.
Nghe nói khi còn ở huyện thành, cô nương này cũng khá tháo vát.
Sao vừa gả vào phủ lại thành ra thế này?
Kỳ thực, Phan thị rất mong con dâu thứ có thể đảm đương việc nhà, trở nên có ích.
Con trai trưởng thật thà chất phác, con dâu trưởng thì ngay thẳng thật thà. Hai vợ chồng như thể đang so đo xem ai thiệt thòi với nhà mình hơn, ai đối tốt với người ngoài hơn. Bà làm mẹ, mắt nhìn thấy mà đau trong lòng, khổ sở là thế nhưng lại chẳng có cách nào xoay chuyển.
Phan thị biết nếu mình không mở lời trước, thì đứa con dâu thứ này chắc chắn sẽ không thốt ra được câu nào, bèn nói: "Nghe nói con tìm Tam thiếu phu nhân có chuyện? Đã đợi ở đó, sao lại không nói với nó? Huống hồ, vừa rồi nó đang cùng ta bàn giao việc bếp núc, cũng ở chỗ ta một lúc lâu. Con hoàn toàn có thể đến đây tìm nó, nếu có gì muốn nói, ta cũng có thể thay con nói vài câu."
Trước đó, khi sai người tiễn Tam thiếu phu nhân rời khỏi, vừa hay trông thấy Nhị thiếu phu nhân đứng cách đó không xa, nên hạ nhân cố ý đến bẩm báo với Đại phu nhân. Nhờ vậy mà Phan thị mới biết được chuyện này.
Lâm thị lại nghĩ thầm, không hổ là Hầu phủ, chỗ nào cũng có tai mắt, làm gì cũng chẳng thoát khỏi ánh mắt của các chủ tử, trong lòng càng thêm căng thẳng, ấp a ấp úng nói: "Cũng… cũng không có việc gì lớn. Nghe nói Tam thiếu phu nhân có một cửa tiệm vải, nên con muốn đến làm mấy bộ y phục."
Những điều này cũng là nghe Phan Tuyết Ngưng kể lại.
Phan Tuyết Ngưng nói cửa tiệm của Tam thiếu phu nhân buôn bán rất phát đạt, nằm trên phố Chu Tước, có không ít nữ quyến nhà thế gia công khanh thường lui tới đặt may y phục đổi mùa.
Nàng cảm nhận rõ ràng được trang phục của mình có phần không phù hợp, chỉ là khi thành thân quá gấp gáp, hoàn toàn không ngờ sẽ gả vào một đại tộc quyền quý như Hầu phủ, nên chưa kịp chuẩn bị y phục xứng với thân phận hiện giờ.
Chỉ đành bổ sung dần vậy.
Phan thị hơi lấy làm lạ: "Sao con lại biết nó có tiệm vải?"
Nhưng rồi lại nghĩ, chuyện này cũng chẳng phải điều gì to tát, mỗi lần Tri Du ra ngoài đến tiệm vải cũng chẳng hề che giấu, người trong phủ đều biết, chỉ là người ngoài thì e là ít ai rõ.
Sự sủng ái của thằng ba dành cho Tri Du, từ đầu đến cuối, mọi người trong phủ đều thấy rõ trong mắt. Chỉ có đứa cháu gái bản tính vốn hèn mọn của mình kia là vẫn còn tự lừa mình dối người, làm ra vẻ chẳng hay biết gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!