Hai người sóng vai tiến lên hành lễ với các bậc trưởng bối, Thanh Ngữ dâng trà. Việt lão phu nhân liền vội vàng bảo Dương ma ma đỡ cháu dâu thứ ba dậy, rồi nhét cho nàng một phong bao lì xì dày cộp.
Sau khi từng phong bao lì xì lần lượt được trao vào tay tam thiếu phu nhân, Việt lão phu nhân lớn tiếng nói trước mặt mọi người: "Đã bước chân vào cửa nhà này rồi, sau này việc trong nhà cũng phải phụ một tay. Chuyện bếp núc ấy mà, đại bá mẫu của con bận không xuể, từ mai con bắt đầu phụ giúp đi, đỡ đần cho đại bá mẫu một chút."
Trong khoảnh khắc, sắc mặt mọi người đều trở nên khác nhau.
Phan thị không ngờ lão phu nhân lại sắp xếp cho cháu dâu thứ ba tiếp quản chuyện bếp núc sớm như vậy. Bà vốn nghĩ, sớm nhất cũng phải đợi sau khi ba ngày về nhà mẹ đẻ xong mới tính đến chuyện đó.
Nụ cười trên mặt bà lập tức trở nên gượng gạo, không nhịn được mà lên tiếng: "Thưa mẫu thân, con bé vừa mới thành thân, sao có thể lập tức tiếp quản việc bếp núc? Con thấy chi bằng chờ thêm ít hôm, đợi sau khi con bé nghỉ ngơi xong rồi hãy nói cũng không muộn."
Việt lão phu nhân không hề biết việc giao ra chuyện này là kết quả giao dịch giữa Phan thị và Việt Lăng Phi.
Bà chỉ biết Phan thị đưa ra quyết định này thôi, tự nhiên mà cảm thấy, đã là con dâu trưởng muốn giao chuyện này cho cháu dâu thứ ba, nên sớm không nên muộn. Kéo dài mãi, thời gian lâu rồi, những người làm kia ngược lại không dễ phục tùng, dù sao cháu dâu thứ ba tuổi còn trẻ, muốn đè nén những người làm đã làm việc lâu năm trong phủ, vừa vào cửa đã lập quy củ là tốt nhất.
Liền nói: "Đằng nào cũng phải tiếp quản, ta làm chủ, làm sớm đi." Rồi bà nghiêng đầu cười với Phan thị: "Lúc trước chẳng phải con nói với ta, mình bận không xuể nên để nó giúp đỡ sao? Sớm mấy ngày muộn mấy ngày thì có khác gì đâu."
Nụ cười gượng gạo của Phan thị chậm rãi tắt lịm.
Đại thiếu phu nhân Phương thị bên cạnh có nhũ mẫu ôm hài tử, đang im lặng cười đùa với đứa bé, nghe thấy lời nói không đúng liền vội vàng nhìn sang tổ mẫu. Thấy vẻ mặt của tổ mẫu quả nhiên không được tốt lắm, vội nói: "Mẫu thân, nếu tổ mẫu đã quyết định rồi thì con thấy sắp xếp như vậy cũng không tệ."
Phan thị hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Phương thị một cái.
Đứa con dâu này điểm nào cũng tốt, cũng coi như xứng đôi với thằng cả.
Nhưng cái đầu óc như khúc gỗ của hai vợ chồng cũng y hệt nhau, sao cứ không biết biến hóa, sao cứ không biết suy nghĩ nhiều hơn cho bên đại phòng.
Phan thị không tiện bác bỏ ý kiến của lão phu nhân, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, liền nói với Việt Lăng Phi: "Thật ra sắp xếp như vậy ta không có ý kiến gì. Chỉ là nghĩ đến lễ cập kê của Tri Du không thể tổ chức cho đàng hoàng, suy đi tính lại muốn bù cho nó một cái lễ cập kê, nên định để nó nghỉ ngơi thêm chút nữa, dù sao cũng phải đợi sau lễ cập kê rồi nói."
Mượn lời, bà ta liếc xéo Việt Lăng Phi một cái, "Thằng ba cũng không mấy để tâm rồi. Mấy hôm trước lễ cập kê của Tri Du vốn nên tổ chức cho đàng hoàng, kết quả con lại không cho nó ra khỏi nhà, bản thân con thì ra ngoài biền biệt mấy ngày, để lỡ mất lễ cập kê của nó mới về phủ. Chúng ta vốn đã chuẩn bị xong lễ vật cho lễ cập kê của nó, kết quả cũng không thể tặng được, ngày trọng đại như vậy cũng không có được một tiếng chúc mừng."
Sinh thần mà Thanh Ngữ để lộ ra bên ngoài, là ngày hai mươi lăm tháng bảy, dựa theo ngày sinh đã ghi trong sổ sách của tiểu thư nhà họ Trình, dù sao thì ngày mà nhà kia nuôi lớn nàng sau này báo lên cũng không chuẩn.
Thánh chỉ là cố gắng sắp xếp cho Việt tam thiếu gia thành thân sớm một chút, định vào đầu tháng tám, vừa hay là lễ cập kê của biểu tiểu thư nhà họ Trình, như vậy không tính là quá gấp hay quá muộn, coi như là sự thông cảm của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đối với Việt tam thiếu gia và cả nhà họ Hạ lẫn nhà họ Trình.
Việt Lăng Phi về đến kinh thành đã là ngày hai mươi bảy, vừa hay bỏ lỡ lễ cập kê. Không phải cố ý trì hoãn, mà là vì đi làm việc cho Hoàng thượng.
Hiện giờ đại phu nhân chỉ đề cập đến việc trì hoãn, hoàn toàn không nói tam thiếu gia là vì sự sắp xếp của Hoàng thượng mà hành sự, có thể thấy cố ý gây khó dễ.
Việt Lăng Phi đã sớm quen với cách làm của bà ta, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Thanh Ngữ lại thấy ấm ức thay tam thiếu gia, không nhịn được nói: "Tam thiếu gia cũng muốn về sớm, cũng biết mọi người đã chuẩn bị hết mọi thứ cho con. Nhưng tam thiếu gia thân là Khâm sai triều đình, dù sao cũng phải xử lý xong vụ án mới có thể về kinh. Nếu không Hoàng thượng trách tội xuống, thì cả nhà họ Việt đều không thoát khỏi liên lụy."
Nàng đây là nói dối không chớp mắt.
Mọi người trong Hầu phủ căn bản không định tổ chức riêng lễ cập kê cho Thanh Ngữ, chỉ nghĩ rằng nhỡ đâu phủ Lỗ Quốc Công đã chuẩn bị nghi thức lễ cập kê cho nàng, cũng không thể hoảng hốt tùy tiện chọn đồ tặng cho nàng làm quà mừng, vì thế mỗi người chỉ tự chuẩn bị quà thôi.
Nhưng nàng nói như vậy, càng khiến danh tiếng của Hầu phủ càng thêm đẹp hơn.
Việt lão phu nhân khẽ nở nụ cười.
Lão Hầu gia trước giờ vẫn im lặng không lên tiếng hừ một tiếng, nói: "Biết Khâm sai có trách nhiệm trọng đại, coi như nó còn chưa quá hồ đồ." Rồi cứ thế chốt hạ nguyên nhân Việt Lăng Phi về muộn như lời Thanh Ngữ nói.
Phan thị đương nhiên là muốn giải thích cho chính mình.
Nhưng vừa rồi Thiệu thị không có cơ hội chen ngang, lúc này thấy có thời cơ, lập tức tiếp lời của lão Hầu gia, "Nếu đã như vậy, hay là chúng ta bù cho Tri Du một lễ cập kê? Trước kia nó chưa cưới chồng, nếu muốn tổ chức thì phải làm phiền phủ Lỗ Quốc Công và Trình gia. Bây giờ đã là con dâu nhà họ Việt rồi, tất nhiên phải do chúng ta lo liệu. Nếu lão phu nhân và đại phu nhân không rảnh, thì con đây làm mẹ chồng đứng ra lo liệu cũng được."
Lời nói của Thiệu thị khiến Phan thị không có cơ hội mở miệng, chỉ có thể đem những câu chữ mang tính giải thích nuốt ngược vào trong bụng.
Việt lão phu nhân có chút do dự, tay mân mê chuỗi tràng hạt không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!