Chương 25: (Vô Đề)

Ngày mùng một Tết Nguyên Đán, các phu nhân vào cung chúc Tết. Thường Ninh Hầu, thế tử gia, Nhị lão gia và Việt lão phu nhân, cùng với thế tử phu nhân Phan thị, đều dậy sớm vào cung chúc Tết, không có ai ở lại trong phủ.

Lẽ ra, Việt Lăng Phi cũng phải vào cung chúc Tết và cùng các đại thần chúc mừng hoàng đế nhân dịp năm mới. Tuy nhiên, hôm qua khi Lưu Thuận đến truyền chỉ, y đã nói rằng hoàng đế và hoàng hậu biết rằng Việt Lăng Phi vừa nhận được thánh chỉ ban hôn, chắc chắn đêm qua hắn sẽ vui mừng đến mức không thể ngủ được, vì vậy hôm nay không cần dậy sớm, ý nói là không cần phải ra ngoài cùng các đại thần đứng đón gió lạnh tiếp giá.

Do đó, đôi vợ chồng chưa cưới này sẽ vào cung muộn hơn một chút để tạ ơn.

Thật ra trong lòng Việt Lăng Phi rất rõ, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương là vì thương xót thê tử của hắn đã phiêu bạt bên ngoài suốt nhiều năm, lại từng bị bán làm nha hoàn thấp hèn, chắc chắn không hiểu lễ nghi trong cung. Nếu hôm nay hắn vào cung chúc Tết cùng các đại thần, còn nàng một mình vào cung tạ ơn, rất dễ xảy ra chuyện khiến người ta chê cười.

Vì vậy, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương mới cố ý để hắn ở lại, có thể cùng vị hôn thê nhỏ tuổi vào cung.

Hiện tại vừa dùng cơm xong, vốn có thể thu xếp chuẩn bị vào cung được rồi. Không ngờ Lục Nguyên lại mang đến một tin tức khiến người ta phấn chấn, đám người đó đã bắt đầu loạn từ bên trong.

Việt Lăng Phi chỉ nhàn nhạt nói một câu biết rồi.

Còn Thanh Ngữ thì lại hứng thú, tò mò muốn hỏi thêm vài câu, nhưng bị Việt Lăng Phi ngăn lại.

"Họ lắm chuyện, đừng để ý. Không thì bị lôi vào, càng thêm phiền phức." Hắn vừa nói, vừa ước lượng thời gian, thấy việc chúc Tết chắc cũng sắp kết thúc, bèn sai người chuẩn bị xe ngựa vào cung.

Thanh Ngữ vốn còn đang suy nghĩ không biết nên mặc gì cho phù hợp, nào ngờ Tam gia lập tức cho người mang đến mấy bộ cung trang, toàn là đồ mới may, rất hợp để vào cung bái kiến.

Nhưng mấy bộ cung trang này tuy lộng lẫy đoan trang, lại không phù hợp với thân phận đang chịu tang như nàng.

Thanh Ngữ cảm thấy vô cùng khó xử.

Nàng vẫn đang trong thời gian để tang.

Nếu mọi người đều biết nàng đang chịu tang, thì tất nhiên có thể mặc đồ đơn giản vào cung. Nhưng, người ngoài không hề hay biết chuyện này. Nếu nàng ăn mặc không phù hợp, chẳng khác nào khiêu khích quyền uy hoàng gia, có thể sẽ khiến tam gia và bản thân gặp họa.

Việt Lăng Phi nhìn ra sự do dự của nàng, liền bảo người lui xuống, rồi từ trong tủ của mình lấy ra mấy bộ y phục lót màu trắng nhạt: "Ta đã bảo Cẩm Tú Phường làm riêng đấy. Nàng mặc những bộ này bên trong, rồi khoác y phục vào cung ra bên ngoài là được."

Hắn giơ tay lên, dịu dàng vuốt lại mấy sợi tóc rối bên mai nàng: "Tấm lòng để tang của nàng, họ đều hiểu. Bởi vì kẻ ác còn chưa bị bắt, nàng cần che giấu thân phận, nên mới phải làm vậy. Họ sẽ không trách nàng đâu."

Mắt Thanh Ngữ đỏ hoe, khẽ gật đầu.

"Còn chuyện thành thân nữa." Việt Lăng Phi dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng. "Ý của hoàng thượng là tuổi ta không còn nhỏ, năm nay nhất định phải thành hôn. Hôm đó trong điện, vì thánh chỉ, ta cố ý tỏ vẻ sốt ruột, nếu bây giờ lại kéo dài thì sẽ khiến người ta nghi ngờ. Thành hôn, nhất định không thể trì hoãn quá lâu."

Thanh Ngữ hiểu ý hắn muốn nói là, đến lúc đó nàng sẽ phải mặc giá y xuất giá, liền cúi đầu, tay đan lấy tay, nhất thời rối bời trong lòng.

"Đến khi đó nàng cũng cứ ăn mặc như vậy là được." Việt Lăng Phi dịu dàng nói: "Con gái xuất giá, để tang một năm là đủ rồi. Đến đầu thu năm nay là nàng cũng gần tròn một năm."

"Nhưng mà…" Thanh Ngữ đột ngột ngẩng đầu, nắm chặt lấy tay hắn, sống mũi cay xè, nước mắt không thể kiềm chế mà thi nhau rơi xuống, "Người nhà ta là… mất trước khi thành hôn…"

Việt Lăng Phi thở dài, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng v**t v* tấm lưng mảnh khảnh của nàng, "Ta biết, ta đều biết cả. Gả cho ta, quả thực đã khiến nàng chịu thiệt. Nhưng… bên cạnh ta có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo. Nếu nàng cứ mặc đồ tang đến hết ba năm, e rằng ta cũng khó mà giấu được mọi chuyện cho nàng."

Hắn nói: "Đến đầu thu, ta sẽ cùng nàng quỳ trước bài vị nhạc phụ, nhạc mẫu, xin họ tha thứ. Ta tin… họ sẽ hiểu được nỗi khổ của hai ta."

Sắp vào cung tạ ơn, lại đúng ngày mùng Một Tết, ngày vui đầu năm, Thanh Ngữ không dám khóc quá lớn tiếng, chỉ có thể rúc vào lòng hắn, khẽ nức nở, nước mắt thấm ướt vạt áo hắn.

Đợi đến khi nàng bình tĩnh hơn đôi chút, Việt Lăng Phi liền gọi các ma ma đến đưa nàng về Đông Khoá Viện thay y phục, còn bản thân thì vào nội thất thay quần áo một mình.

Đôivợ chồng trẻ vừa rời khỏi phủ Hầu gia chưa bao lâu, xe ngựa của các chủ nhân khác trong phủ cũng lần lượt quay về.

Lúc này trong nhà đã loạn thành một mớ bòng bong.

Vì Thiệu thị và Phương thị đều không có cáo mệnh, nên hôm nay không cần vào cung. Người trong các viện đều hoang mang lo lắng, lần lượt đến bẩm báo với hai người họ.

Thiệu thị tuy là trưởng bối cách một phòng, nhưng tuổi còn trẻ, thực sự không tiện nhúng tay quá nhiều, chỉ dẫn người trông giữ viện của Nhị gia Việt Thần Sam, không cho kẻ ngoài tùy tiện ra vào.

Còn Phương thị thì đang gần đến ngày sinh, lẽ ra phải giấu nàng chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!