Chương 24: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe được sự áy náy trong giọng nói của nàng, Việt Lăng Phi khẽ bật cười.

Giọng cười trầm thấp của hắn vang lên từ lồng ngực, truyền vào tai nàng. Thanh Ngữ lặng lẽ lắng nghe, cảm thấy đặc biệt dễ nghe, cũng khiến người ta an tâm, vững dạ.

"Không phải lỗi của nàng. Là Phan Tuyết Ngưng tính kế nàng, muốn ép nàng gả cho lão Ngũ, ta không cho phép." Việt Lăng Phi vừa nói, vừa đưa tay khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại của nàng, "Sau này nhớ tránh xa hai người đó. Lão Ngũ tâm thuật bất chính, Phan Tuyết Ngưng độc ác ích kỷ, đều không phải hạng người dễ sống chung."

Thanh Ngữ ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Ta nghe lời chàng hết."

Nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, nghe từng lời nàng nói chứa đựng sự tin tưởng tuyệt đối, tim Việt Lăng Phi khẽ rung động.

Từ nay về sau, nàng có thể mãi mãi ở bên hắn rồi.

Nàng là thê tử của hắn.

Xưa nay vốn luôn coi thường hôn nhân, vậy mà không biết từ khi nào, bản thân lại bắt đầu mong đợi và khao khát cuộc sống sau khi thành thân.

Chính là sự xuất hiện của nàng đã mang đến cho hắn niềm vui và hơi ấm bất ngờ ấy. Ngoài nàng ra, sẽ không còn ai có thể khiến hắn như vậy nữa.

Việt Lăng Phi cúi đầu, cằm khẽ tựa l*n đ*nh đầu nàng, hai tay siết nhẹ lại, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại của nàng, trong lòng dâng lên một thôi thúc muốn đem nàng dung nhập vào thân thể mình, muốn gần hơn nữa, gần đến không thể gần hơn.

Hơi thở dần trở nên hỗn loạn, Việt Lăng Phi vội vàng buông tay, lùi lại một bước. Nhân lúc cúi đầu giúp nàng chỉnh lại y phục, để gió lạnh thổi qua gương mặt nóng bừng và cơ thể đang dâng trào nhiệt ý.

"Thay y phục rồi đi dự tiệc." Hắn lên tiếng, giọng khàn khàn, hít sâu một ngụm khí lạnh đầu đông, "Tối nay chúng ta cùng tham gia tiệc gia đình."

Sợ nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, hắn lại không nhịn được dặn thêm một câu: "Chuyện hôn sự, ta rất hài lòng. Nàng đừng nghĩ ngợi nhiều."

Tam gia nói ra nhẹ nhàng như mây gió, nhưng Thanh Ngữ càng nghĩ càng cảm thấy áy náy.

Rốt cuộc, nàng vẫn là người đã làm lỡ dở hắn.

Nếu không phải vì nàng gặp phải những chuyện này, thì hắn vốn nên có một thê tử tốt hơn, một mối hôn sự tốt hơn. Ít nhất là người có thể giúp ích cho tiền đồ của hắn.

Chứ không phải như nàng, một kẻ thân thế không thể công khai, vô duyên vô cớ mà kéo hắn vào vòng dây rối rắm suốt bao lâu nay.

Tối nay, tiệc tất niên của Hầu phủ được tổ chức muộn hơn thường lệ. Mãi đến khi đêm đã khuya, Thường Ninh Hầu mới chậm rãi tỉnh lại, được thế tử Việt Đức Canh đỡ đến cùng gia đình đoàn tụ.

Sau khi Tam gia cùng Tam thiếu phu nhân tương lai thay y phục xong, hắn cũng dẫn nàng đến dự yến.

Khẩu âm của Thanh Ngữ vốn đã mang đậm giọng miền Nam.

Tổ trạch của nhà họ Trình ở vùng Mân, còn nhà họ Hạ thì quanh năm trấn thủ nơi đó. Giờ đây khi người trong Hầu phủ nghe nàng nói chuyện, ai nấy đều như bừng tỉnh, thảo nào giọng cô nương này khác biệt với người thường, thì ra là do khi còn nhỏ học nói đã mang khẩu âm địa phương.

Nhân lúc đám nữ quyến đang trò chuyện thân mật với Thanh Ngữ, Việt Lăng Phi bước đến bên Thế tử phu nhân, khẽ nói vài câu, rồi hai người cùng rời đi đến một căn phòng trống bên cạnh.

Nơi đó chưa kịp đốt than sưởi, lạnh lẽo vô cùng. Vì sử dụng tạm thời nên chỉ thắp mấy cây nến, ánh sáng mờ mờ u ám.

Trong khung cảnh lạnh lẽo và mờ tối như vậy, gương mặt tuấn tú thâm sâu của Việt Tam gia lại càng lộ rõ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

Phan thị có phần sợ hãi người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn này. Mỗi lần đối diện đều cảm thấy khí thế của hắn áp đảo đến mức khiến bà ta không thể ngẩng đầu nổi, nay lại phải một mình bí mật đàm phán với hắn, trong lòng càng thêm bất an và lo lắng.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Bà ta cố gắng giữ vững phong thái của một Thế tử phu nhân, hít sâu một hơi để bản thân trông có vẻ sắc bén hơn đôi chút. "Nếu là chuyện liên quan đến Tri Du, ta đã biết và sẽ không bạc đãi nó. Ngươi cần gì phải phí công đến đây giải thích."

"Tờ khế thân của nha hoàn đó, Khiết Châu, ta đã cho người điều tra, đồ không nằm trong tay Phan Tuyết Ngưng, hẳn là đã đến tay bà rồi." Việt Lăng Phi nói thẳng, "Thứ đó giờ đối với bà đã vô dụng, làm phiền Thế tử phu nhân giao lại cho ta."

Phan thị khó chịu với cái giọng điệu cao ngạo, tự cho mình là trung tâm ấy của hắn, trong lòng hừ lạnh một tiếng, ngoài miệng thì đáp: "Nếu ta không chịu thì sao?"

Việt Lăng Phi vén vạt áo ngồi xuống, đặt mấy tờ giấy lên chiếc bàn nhỏ chỉ có vài cây nến đang cháy: "Đây là chứng cứ thuộc hạ của ta điều tra được về việc Phan Tuyết Ngưng lén mua thuốc mê. Phải lần theo nhiều tiệm thuốc gần nhà mẹ đẻ bà mới tra ra được." Hắn lạnh nhạt nói, "Ả ta giấu thuốc mê trong trâm ngọc, rồi mới gây ra chuyện như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!