Chương 21: (Vô Đề)

Tay phải của nàng ta phế rồi.

Hôm qua đại phu đến xem nói xương tay nàng ta đã gãy, chỉ có thể cố gắng hết sức băng bó, lại cho nàng ta đắp thuốc, đợi từ từ lành lại, ngày thường đeo một chiếc vòng tay rộng hơn hoặc buộc một chiếc khăn tay đẹp mắt ở cổ tay, bề ngoài không có gì đáng ngại, nhưng về sau không nhấc lên được, mọi việc chỉ có thể dựa vào tay trái.

Phan Tuyết Ngưng nghĩ đến kỹ năng thêu thùa mà mình khổ luyện, khóc cả đêm đến mức không thể khóc được nữa, khi tỉnh lại thì mắt sưng đỏ, nheo mắt ngây ngốc nhìn ra bên ngoài.

"Tiểu thư, bữa ăn đã chuẩn bị xong, bây giờ tiểu thư có dùng không ạ." Nha hoàn Thúy Mai ở bên cạnh cửa hỏi.

Đây là nha hoàn Phan Thị cho nàng ta, còn một người nữa tên là Thúy Đào, đều là những người ít nói ít cười. Hôm qua Phan Tuyết Ngưng bóng gió hỏi thăm rất lâu nhưng nửa chữ cũng không thể moi được.

Phan Tuyết Ngưng cảm thấy tên của hai nha hoàn vừa quê vừa khó nghe, cũng lười đổi, nên cứ để như vậy.

Nàng ta lật người không để ý đến Thúy Mai, động đậy giữa chừng thì chạm đến vết thương, đau đến xé tim xé phổi, toàn thân co giật một cái. Dưới sự đau đớn tột cùng, nàng ta đột nhiên ngồi dậy.

"Ta ăn." Nàng ta nói, "Ta muốn ăn cơm."

Vẫn còn ở Hầu phủ, nàng ta vẫn còn sống.

Trùng sinh một kiếp nàng ta biết trước được rất nhiều chuyện, không tin không đấu không lại những thứ khốn kiếp nghèo nàn kia! Việt Tam gia coi thường nàng ta? Phế đi tay phải của nàng ta, muốn hạ thấp nàng ta?

Thế phải xem ai là người cười đến cuối!

Phan Tuyết Ngưng nhẫn nhịn cơn đau dữ dội nhích đến mép giường ngồi xuống cho vững, dừng lại một chút lớn tiếng nói: "Giúp ta thay quần áo, trang điểm."

Nàng ta muốn nghiêm túc sống tiếp, phải nhìn những người bắt nạt nàng ta từng người một quỳ xuống dưới chân khóc lóc cầu xin nàng ta tha thứ, để những cái tên tự cho mình là đúng kia không có kết cục tốt thì mới không uổng phí nàng ta sống lại một kiếp này.

Ra khỏi giường, ăn no uống đủ, cố gắng bỏ qua tay phải vô dụng và sự đau đớn lan tỏa từ nó. Sau khi dùng bữa Phan Tuyết Ngưng nghĩ đến việc đi dạo mấy vòng trong sân, chưa kịp đi đã bị hai nha hoàn ngăn lại.

Thúy Mai, Thúy Đào đồng thanh nói: "Phu nhân có lệnh, tiểu thư chỉ việc ở trong phòng tĩnh dưỡng là được, không cần đi lại lung tung tránh làm mệt thân thể."

Phan Tuyết Ngưng cố nén cơn giận, trở về phòng ngồi xuống, thử dùng tay trái để thêu thùa, nhưng tay trái không linh hoạt, huống chi tay phải đau đến điên dại, đầu óc choáng váng làm sao đối phó được với những công việc thêu thùa tinh xảo.

Nàng ta tức giận ném khung thêu xuống đất, nghiêng tai lắng nghe một lát, muốn đẩy cửa sổ ra xem trong sân đã xảy ra chuyện gì, dùng sức mấy lần đều không mở ra được, ý thức được cửa sổ đã bị niêm phong bèn gọi Thúy Đào đến hỏi "Bên ngoài có chuyện gì sao?"

"Không có gì ạ." Thúy Đào đáp.

Phan Tuyết Ngưng không tin. Rõ ràng có ma ma lớn tiếng hô mấy câu gì đó, chỉ là nàng ta nghe không rõ mà thôi.

Thúy Đào không để ý đến sự nghi ngờ của nàng ta, im lặng đóng cửa đi ra ngoài. Thấy Thúy Mai ở dưới hiên nhà nháy mắt đi qua, "Có chuyện gì vậy?"

"Là Khiết Ngọc ở phòng chứa củi." Thúy Mai căng thẳng xoa cánh tay nổi da gà, nuốt nước miếng, "Người đã không còn rồi, bị người ta bọc chiếu rơm vứt ra ngoài kìa."

Nàng ta tuổi nhỏ lại có lòng hiếu kỳ, không nhịn được quay đầu nhìn về phía con đường người ta đang bê bọc chiếu đi.

Thúy Đào kéo nàng ta đi về phía ngược lại mấy bước, dừng lại rồi khẽ quát: "Nhìn cái gì? Sợ sống lâu rồi hả? Để ta nói cho ngươi biết, không chỉ một chữ cũng không được nhắc đến, cho dù là nhìn thêm một cái cũng là có tội." Thúy Mai biết cái lợi hại trong đó, ra sức gật đầu nói phải.

Khiết Ngọc chết rồi, xác bị bọc bởi một cái chiếu rách lại không biết được chôn ở nơi nào, chỉ nói là chết đột ngột. Nhưng người trong phủ, đặc biệt là người trong Xuân Khê Viên đều biết chuyện này rất kỳ lạ. Rõ ràng sáng hôm qua còn là một nha hoàn tươi tắn cười nói, đang lúc tuổi trẻ sức dài vai rộng, sao lại có thể chết đột ngột được.

Nhưng những câu hỏi này không ai dám nói, họ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được mà sợ hãi, cũng không ai dám cả gan hỏi han.

Khi tin tức này truyền đến tai Phan Tuyết Ngưng thì đã muộn.

Có vài ma ma được Quách ma ma tin tưởng, không biết vô tình hay cố ý, nói chuyện lớn tiếng trong sân, cách phòng phía Tây cũng không quá xa, mơ hồ truyền đến tai Phan Tuyết Ngưng.

Nàng ta trên đường bị kéo trở về Xuân Khê Viên đã chuẩn bị tâm lý, hai nha hoàn chắc chắn sẽ bị xử lý.

Từ sau khi tỉnh lại, nàng ta vẫn chưa gặp lại Khiết Châu, chỉ liếc thấy Khiết Ngọc bị kéo đi, hẳn là Khiết Châu cũng có kết cục tương tự.

Thật ra từ trước khi sắp xếp kế hoạch này, nàng ta không nghĩ hai nha hoàn kia  có thể sống sót theo nàng ta gả vào Hầu phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!